Mỗi lần Lê Tinh đến, dù là lúc nào, kể cả sắp đến giờ đóng cửa, các chị bán hàng đều rất nhiệt tình, lúc này mọi người cũng chẳng buồn ăn trưa nữa, có chị còn đang ngậm cơm trong miệng, vội vàng bỏ hộp cơm xuống, ríu rít giới thiệu cho Lê Tinh mấy mẫu mới về. Hoặc là món đồ nào Lê Tinh muốn mua lần trước giờ đã có hàng.
Kể cả không giới thiệu được gì, các chị cũng phải kéo cô lại nói chuyện vài câu.
Quá nhiệt tình, Lê Tinh lại bắt đầu bận rộn như con bướm, bay khắp nơi.
Trong lối đi nhỏ chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót "cộp cộp cộp" và tiếng các chị í ới gọi, xen lẫn tiếng trả lời trong trẻo của cô, chỉ thấy chiếc váy trắng bay phấp phới.
Chọn xong đồ, đến lúc thanh toán, Lê Tinh móc ra chiếc thẻ Lục Huấn đưa cho: "Chị Hạ Lợi, thẻ này dùng được ở bách hoá số hai đúng không ạ, giờ bên bách hoá số sáu cũng bắt đầu dùng rồi."
"Mọi người xem quẹt một lần cho hết hay là quẹt từng quầy ạ?"
Lê Tinh vừa đưa thẻ ra, các chị bán hàng đều ngẩn người, nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ trên tay cô, thấy màu sắc trên đó, vội vàng cầm lên xem kỹ, không nhịn được hỏi: "Tinh Tinh, thẻ này người yêu em đưa à?"
"Đây là thẻ kim cương hả?"
Lê Tinh cười ngượng nghịu, gật đầu: "Vâng, anh ấy đưa ạ."
"Trời ạ, người yêu em làm gì vậy? Hai người mới yêu nhau bao lâu mà cậu ấy đã cho em dùng thẻ kim cương rồi?"
"Cậu ấy không nói em được tiêu bao nhiêu à?" Chị bán đồ da không khỏi hỏi.
Lê Tinh cũng thấy Lục Huấn hào phóng với mình quá mức, thật ra cô cảm thấy Lục Huấn mới kinh doanh được hơn hai năm, tuy nhìn công ty có vẻ làm ăn phát đạt, nhưng mới bắt đầu chắc là chưa kiếm được nhiều.
Cô đã tính toán sơ qua các khoản kinh doanh của anh, trừ việc buôn bán thép phế liệu, giá cả và thuế mỗi thời kỳ mỗi khác nhau nên cô không tính ra được lợi nhuận, còn những khoản kinh doanh khác, cô ước chừng được phần lời.
Nói thật, anh cứ để cô tiêu như thế này, nếu không đầu tư gì khác thì không sao, chứ nếu muốn đầu tư lớn, kiểu như xây cao ốc chẳng hạn, thì sớm muộn gì cũng gặp khó khăn về tài chính.
Nhưng cô đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, định bụng sau khi cưới sẽ bàn bạc với anh.
"Anh ấy không nói em được tiêu bao nhiêu, tùy em thôi ạ." Lê Tinh ngừng suy nghĩ, cười đáp.
Các chị nghe xong đều không nhịn được mà nói: "Tinh Tinh, em đúng là tìm được người yêu tốt thật đấy, phải giữ chặt nhé, thời buổi này tìm người yêu có tiền không khó, nhưng vừa tốt vừa hào phóng như vậy thì không nhiều đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-196.html.]
Lê Tinh hơi đỏ mặt, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cô mím môi cười nhẹ: "Vâng ạ, em cũng thấy anh ấy tốt."
"Chị Quyên, chị San San, chị Hạ Lợi... Mọi người giúp em quẹt thẻ với ạ?"
"Được rồi, không thành vấn đề!" Các chị đồng thanh đáp, vội vàng đi lấy máy quẹt thẻ.
Tầng một bách hoá số hai chỉ có duy nhất một máy quẹt thẻ, mỗi lần quẹt lại phải gọi điện thoại đến ngân hàng để xác nhận. Các chị bán hàng bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định gộp tất cả những món Lê Tinh mua thành một hóa đơn rồi quẹt thẻ một lần cho tiện, sau đó sẽ tự tính toán sổ sách với ngân hàng.
Cuộc điện thoại xác nhận cũng không mất nhiều thời gian, Lê Tinh nhanh chóng được gọi đến ký tên.
Đây là lần đầu tiên Lê Tinh được trải nghiệm cảm giác ký tên sau khi quẹt thẻ. Không cần phải móc tiền mặt ra khỏi ví, cũng chẳng còn cảm thấy khó chịu khi số tiền trong ví cứ vơi dần đi sau mỗi lần mua sắm. Cô thoải mái ký tên mình và Lục Huấn lên hóa đơn, thế là xong! Tất cả món đồ cô đã chọn đều được thanh toán!
Thật sự là quá sung sướng!
Lê Tinh thích cảm giác này. Khi cầm thẻ và hóa đơn thanh toán trên tay, cô nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ, khóe môi không khỏi nở nụ cười.
"Cái thẻ này tiện thật đấy, nếu được sử dụng rộng rãi thì sau này ra đường chẳng cần mang theo tiền mặt nữa."
"Đúng vậy, dùng thẻ rất tiện lợi."
Các chị bán hàng cũng đồng tình, rồi nói thêm: "Hiện tại ở Ninh Thành, số người có thẻ này không nhiều đâu. Tinh Tinh có thẻ rồi thì tha hồ đến bách hoá số hai mua sắm mỗi ngày, không cần phải nửa tháng mới đến một lần như trước nữa."
"Vậy sao?" Lê Tinh đang muốn tận hưởng cảm giác quẹt thẻ. Cô vốn thích mua sắm, giờ có thể mua đồ mà không cần phải trả tiền mặt, cảm giác thật tuyệt! Nghe vậy, cô cong môi cười đáp lại, nhanh chóng cầm đồ rồi chào tạm biệt các chị bán hàng để lên lầu hai.
Thế là Lê Tinh bắt đầu mua sắm thả ga. Cô mua cho bản thân, mua cho người nhà. Khi đi ngang qua quầy hàng nam ở tầng một, cô đã mua cho Lục Huấn một chiếc thắt lưng. Sau đó thì không thể dừng lại được nữa. Cô mua quần áo cho tất cả đàn ông trong nhà, rồi lại chọn thêm cho Lục Huấn một chiếc áo sơ mi. Cô thích chiếc áo sơ mi lụa này hơn....
Vì đồ ở lầu hai và lầu ba đắt hơn so với lầu một nên có nhiều máy quẹt thẻ hơn. Cô không phải xếp hàng chờ đợi mà được thanh toán ngay.
Quẹt thẻ, gọi điện thoại xác nhận, ký tên, quẹt thẻ, gọi điện thoại xác nhận, ký tên...
Lê Tinh đã quen với quy trình này, nhưng được tự mình trải nghiệm lại là một cảm giác sung sướng khác hẳn. Mỗi lần ký tên nhận đồ, cô đều có cảm giác như mình đang bay lên, hạnh phúc như lúc sáng nhận được sổ đỏ của căn nhà vậy.
Dạo hết bách hoá số hai, hai tay cô đã xách đầy túi lớn túi nhỏ, vui vẻ đến mức tiếng giày cao gót cũng trở nên vui tai hơn. Từ đầu đến chân đều toát lên niềm hạnh phúc.
Chỉ là, khi ra khỏi bách hóa số hai, cô cầm xấp hóa đơn cộng lại, đầu óc liền choáng váng.