Cô đã quẹt của Lục Huấn hơn tám ngàn tệ!
Số tiền trong thẻ cứ thế bay hơi, hơn một nửa số tiền anh gửi đã không cánh mà bay!
Gần bằng ba năm lương của cô!
Lê Tinh cảm thấy vô cùng hối hận. Tuy rằng Lục Huấn nói tiền trong thẻ cứ thoải mái dùng, nhưng cô chỉ trong một buổi trưa đã tiêu mất hơn tám ngàn tệ, thật sự quá đáng.
Ban đầu Lê Tinh nghĩ đồ đạc nhiều, xách nặng nên không muốn đợi xe buýt, định bắt taxi về thẳng tòa nhà bách hóa số sáu. Nhưng hiện giờ cô lại tiếc mấy tệ tiền taxi, đành ngoan ngoãn đội nắng đi ra bến xe buýt đợi.
Buổi trưa cô có tổng cộng một tiếng bốn mươi phút nghỉ trưa, vì mải mê mua sắm ở tòa nhà bách hóa số hai nên đã về muộn một chút, lại thêm thời gian đi đường, lúc về đến tòa nhà bách hóa số sáu thì đã đến giờ làm việc, may mà tòa nhà bách hóa số sáu không quản lý giờ giấc buổi chiều quá nghiêm khắc, đến muộn vài phút cũng không sao.
Cơm trưa Phương Tình mang về cho cô đã nguội ngắt.
Điều này Lê Tinh không để tâm lắm. Cô nào còn tâm trí đâu mà ăn uống, cả buổi trưa tiêu hết hơn tám ngàn tệ, cái gì cũng no căng cả rồi.
Cơm để đó chẳng muốn ăn, nhưng nghĩ đến tiền bỏ ra mua, không thể lãng phí, nhất là vừa xài một khoản lớn như vậy, thế là cô lại chui rúc về chỗ ngồi, tay vừa lật giở tờ thanh toán, vừa lén lút xúc một thìa cơm bỏ vào miệng.
Phương Tình thấy cô ăn uống khổ sở, không nhịn được mà ghé sát vào: "Hay là cô giả vờ đi vệ sinh rồi ra ngoài kiếm chỗ nào ăn đi?"
"Thôi bỏ đi, lúc nãy về đã muộn rồi, giờ mà trốn việc nữa lỡ bị tóm thì sao, sáng nay tôi mới làm khó chị Trương, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Lê Tinh vừa nuốt vội miếng cơm trong miệng vừa đáp.
Cơm nguội ăn khó nuốt, cổ họng cứ nghẹn lại, cô bưng cốc nước trên bàn lên uống ừng ực.
Phương Tình chưa từng thấy Lê Tinh ăn cơm nguội bao giờ, nhìn cô thế này bỗng thấy hơi xót: Cô nói xem, trưa nay đi cùng tôi ra quán ăn có phải hơn không, quán mới khai trương, còn được tặng nước ngọt có ga đá lạnh nữa, nhưng phải uống tại chỗ, không được mang đi."
Vừa nói, ánh mắt Phương Tình liếc thấy mấy túi đồ mua sắm chất đầy dưới gầm bàn Lê Tinh đến nỗi sắp tràn ra ngoài, vẻ mặt hơi kỳ lạ, hình như cô ấy đã xót xa nhầm người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-197.html.]
"Cô phát tài rồi à? Tôi nhớ mấy hôm trước cô mới mua mấy túi to đùng, hôm nay lại mua nhiều thế này? À đúng rồi, bạn trai cô rốt cuộc làm nghề gì vậy? Lần trước cô nói chiếc Jetta anh ấy lái là đi mượn, vậy quan hệ bên ngoài của anh ấy chắc chắn rộng lắm nhỉ, xe cũng mượn được, sáng nào tối nào cũng lái xe đưa đón cô đi về."
Lê Tinh khi học múa đã nếm đủ mùi bị người ta ghen ghét vì nổi bật, giờ ở cơ quan cô cũng không thích nhắc đến gia thế nhà mình, hôm đó bị người ta hỏi về xe của Lục Huấn, đầu óc nóng lên buột miệng nói là mượn, dẫn đến bây giờ vẫn phải tiếp tục bịa chuyện cho hợp lý.
"Cũng chỉ là làm ăn nhỏ bên ngoài thôi, hùn vốn cùng với người ta, chiếc xe này coi như xe công." Lê Tinh thấy xung quanh không ai để ý, lại lén lút xúc một thìa cơm dưới gầm bàn, ú ớ đáp lời. "Lần này đồ không chỉ mua riêng cho tôi, còn có của người nhà nữa, họ đi làm không có thời gian, nhờ tôi mua hộ, cô cũng biết nhà tôi đông người mà."
"Vậy à, cô đúng là thường xuyên mua đồ cho người nhà, nhưng lần này cô mua nhiều quá."
Phương Tình không nghi ngờ lời Lê Tinh, cô ấy lại liếc mắt nhìn mấy túi đồ, đồ ở bách hóa số hai không rẻ, từng này đồ chắc cũng kha khá tiền, nhìn mà thèm.
"Thôi, cô làm việc đi, lát nữa không làm xong lại không được tan làm đúng giờ, tôi ăn xong cũng phải làm việc rồi."
Lê Tinh vừa nói vậy, Phương Tình cũng nhớ ra mình còn nhiều việc, cô ấy không hỏi nữa, chỉ nói một câu "Vậy cô ăn từ từ kẻo nghẹn", rồi quay về chỗ ngồi làm việc.
Phương Tình bận rộn, Lê Tinh còn bận rộn hơn, mắt vừa phải nhìn sổ sách vừa phải để ý xung quanh, đầu gối thì kê hộp cơm, tay lúc thì cầm thìa, lúc thì lật giở các tờ hoá đơn.
Cú sốc tiêu hết hơn tám ngàn tệ vẫn còn khá lớn, Lê Tinh chiều nay làm việc rất hăng say và tích cực, đã hoàn thành công việc trước thời hạn, còn làm trước một phần của ngày hôm sau.
Đến giờ tan làm, cô dồn hết rác trên bàn làm việc vào thùng rác, khóa ngăn kéo tủ kỹ càng, xách theo mười mấy túi đồ mua sắm lúc trưa tiêu một khoản tiền lớn, vội vàng chạy xuống lầu.
Ra đến cửa, chiếc xe màu đen quen thuộc đã đỗ dưới gốc cây lớn.
Nhưng hôm nay không thấy Lục Huấn đứng đợi bên xe, cô đưa mắt nhìn quanh định tìm, thì nghe thấy phía sau cách đó không xa vang lên một tiếng gọi trầm ấm: "Tinh Tinh."
Ớ Hậu Quê
Lê Tinh quay đầu lại, Lục Huấn đang đứng cách cô không xa, gần cửa ra vào, lúc nãy cô ra ngoài vội quá nên không để ý.
"Anh đến khi nào vậy? Sao lại đứng đợi ở đây?"
"Vừa đến, nghĩ chắc em có mua đồ nên anh đến đây luôn."