Lục Huấn tiến lên hai bước, mỉm cười nhận lấy đồ trên tay Lê Tinh, liếc mắt nhìn mấy túi đồ vừa nhận từ tay cô, là của bách hóa số hai, anh ngạc nhiên hỏi: "Trưa nay em đến bách hóa số hai à?"
Sắc mặt Lê Tinh hơi mất tự nhiên, cô khẽ đáp: "Vâng, đến bách hóa số hai."
"Từ đây qua đó đi về ít nhất cũng phải nửa tiếng, em ăn cơm trưa chưa?" Lục Huấn không ngờ Lê Tinh buổi trưa lại chạy đến nơi đó mua sắm, chủ yếu là thời gian nghỉ trưa của cô không nhiều, đến bách hóa số hai thì hơi gấp gáp, anh đưa tay kéo tay cô đi về phía xe, vừa đi vừa hỏi.
"Ăn rồi, Phương Tình mua cơm về cho em."
Lê Tinh để mặc anh kéo đi, không nói cho Lục Huấn biết cô ăn cơm nguội ở chỗ ngồi, không hiểu sao, cô cảm thấy chuyện này còn khiến Lục Huấn tức giận hơn là việc biết cô đã tiêu hết tám ngàn tệ của anh.
Cô nghĩ không sai, Lục Huấn quả thực rất quan tâm đến việc ăn uống của cô, nghe cô nói vậy anh liền nói: "Cơm hộp nguội rất nhanh, trời nóng thế này, hơi nóng bốc lên là không ngon nữa, lại còn dễ hỏng, vẫn nên cố gắng đến quán ăn cơm xào nóng hổi."
Nghĩ đến việc trưa nay cô đến bách hóa số hai, anh suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Sau này buổi trưa em muốn đi đâu xa, có thể gọi điện cho anh, anh đến đón em, thường buổi trưa anh không có nhiều cuộc gặp, có thể thu xếp được thời gian."
Nào có ít cuộc gặp, giám đốc bách hóa số sáu trưa nào cũng tiệc tùng liên miên. Công việc của anh nhiều như vậy, chắc chắn chỉ có nhiều cuộc gặp hơn, nhưng có lẽ vì muốn đến gặp cô nên đã cố tình hủy bỏ các cuộc gặp gỡ.
Lê Tinh liếc nhìn anh, cũng không vạch trần, chỉ nói: "Buổi trưa em thường không đi đâu xa, toàn dạo quanh gần đây thôi."
Ngừng một chút, cô nói ra lý do hôm nay đến bách hóa số hai: "Hôm nay đến bách hóa số hai là muốn thử quẹt chiếc thẻ đó, bên bách hóa số sáu nhiều người quen, trước đây họ đã hỏi anh làm nghề gì rồi, nếu biết chiếc thẻ đó sẽ càng có nhiều người hỏi hơn."
"Dù sao cũng là nơi làm việc, phô trương quá cũng không tốt lắm... Em đi xe buýt bên này qua bách hóa số hai cũng nhanh mà."
Lục Huấn hơi sững người, anh biết Lê Tinh không thích phô trương, bình thường cũng cố gắng chú ý, chỉ là anh không nhận ra chiếc thẻ đó hiện giờ ở Ninh Thành lại thuộc hàng hiếm.
"Vậy hôm nay đi dạo thế nào? Quẹt thẻ có tiện không? Lúc anh làm thẻ đã nói rõ là cho em dùng, đã đăng ký tên em, bên đó chắc chắn sẽ dễ dàng cho qua."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến bên xe, xe Lục Huấn đã bật điều hòa trước, mấy cửa sổ cũng đang mở, có thể ngồi vào luôn, Lục Huấn mở cửa xe cho Lê Tinh.
Lê Tinh ngồi vào ghế phụ, đợi Lục Huấn lên xe mới trả lời anh: "Cũng tiện mà, anh hay ra ngoài xã giao nhiều, không phải nhà hàng nào cũng ký sổ được, nếu mấy nhà hàng đó có máy cà thẻ thì mang thẻ theo tiện hơn tiền mặt."
Lục Huấn trước đây khi chạy việc bên Thâm Quyến đã biết đến thẻ tín dụng, biết nó mà được phổ biến rộng rãi thì sẽ rất tiện lợi, sáng nay anh bảo Lê Tinh đi thử thẻ, chỉ là muốn kiếm cớ đưa thẻ cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-198.html.]
Thực ra lúc anh cùng Lê Tinh đi dạo mua đồ ở bách hóa số một, Lục Huấn đã muốn đưa thẻ cho Lê Tinh rồi, nhưng hôm đó anh cảm thấy hai người vẫn chưa xác định, có thể cô sẽ không nhận thẻ của anh, nên anh mới đưa chìa khóa nhà cho cô trước, rồi mới đưa sổ đỏ.
Nghe Lê Tinh nói vậy, anh cười: "Vậy xem ra thẻ này nên làm, đến lúc đó anh liên hệ với ngân hàng làm thêm hai cái nữa."
"Cái đó...., lúc trưa em mua hơi nhiều, cà thẻ cũng kha khá." Lê Tinh siết chặt quai túi xách, mắt liếc nhìn anh nhỏ giọng nói.
Lục Huấn hơi sững người, thấy vẻ mặt cô bồn chồn, đại khái cũng hiểu ra, anh nhanh chóng mỉm cười, hỏi cô: "Ừm, cà hết chưa? Nếu cà hết rồi, giờ chúng ta đi gửi thêm vào, giờ này ngân hàng chắc vẫn chưa đóng cửa."
Vừa nói, Lục Huấn vừa đưa tay xem giờ.
Lê Tinh tưởng anh sẽ hỏi cô tiêu hết bao nhiêu, không ngờ anh lại trực tiếp hỏi cô cà hết chưa, cô ngẩn cả người, hoàn hồn lại vội vàng ngăn lại: "Chưa, chưa cà hết, không cần đi gửi đâu. Chưa hết nhưng cũng cà kha khá rồi, hơn tám ngàn tệ..." Giọng Lê Tinh nhỏ dần, đầu ngón tay càng siết chặt vào nhau.
Hơn tám ngàn, quả thực không ít, nhưng vẫn nằm trong dự liệu của Lục Huấn, cà thẻ không giống đưa tiền mặt, không có cảm giác gì, cô lần đầu cà thẻ nên sẽ thấy mới lạ, sẽ không tính toán nhiều, cà nhiều như vậy cũng không có gì lạ.
Ban đầu anh còn tưởng cô sẽ cà hết luôn ấy chứ.
Liếc nhìn đầu ngón tay đang siết chặt của cô, bàn tay anh đang đặt trên vô lăng đưa sang nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn chỗ cô vừa siết, cười nói: "Cũng được mà, vẫn còn dư, lần đầu cà thẻ cảm giác khác lắm, cà hết cũng bình thường thôi."
"Nếu hai đứa chúng ta cùng đi, có khi hôm nay cái thẻ đó đã hết sạch rồi."
"... Vậy có khi còn vượt quá ấy chứ?" Lê Tinh nghĩ đến mỗi lần mua đồ hỏi ý kiến Lục Huấn, anh đều nói rành rọt, cô lại càng mua nhiều hơn, nghe anh nói vậy cô ngượng ngùng nói một câu, rồi lại liếc nhìn anh: "Anh thật sự không để ý à? Một buổi trưa em đã cà hơn tám ngàn, bằng gần ba năm lương của em đó."
"Để ý gì chứ?" Lục Huấn cười hỏi ngược lại cô: "Sáng nay không phải đã nói rồi sao, tiêu hết cũng được mà? Trong lòng anh, anh cho em là người nói một đằng làm một nẻo, miệng nói không bằng lòng à?"
"Đương nhiên là không rồi!" Lê Tinh không cần suy nghĩ trả lời ngay.
Lục Huấn cười càng vui vẻ: "Ừm, vậy nên, tiêu rồi thì thôi." Dừng một chút, anh như đang suy nghĩ điều gì: "Nhưng mà anh lại có một câu hỏi."
"Câu hỏi gì vậy?" Lê Tinh theo bản năng tò mò.
"Có phải anh nên đưa hết tiền tiết kiệm trong nhà cho em trước không?"