Một nhân vật nổi lên ở Ninh Thành chỉ trong vòng hai đến ba năm, bề ngoài kinh doanh thủy hải sản, đồ điện gia dụng; thực chất là đầu cơ trục lợi đồ điện gia dụng, thép phế liệu, cấu kết với một nhóm người kiếm tiền trên tàu hỏa K3.
Dưới trướng anh ta có một nhóm lính xuất ngũ, tàu K3 hỗn loạn, anh ta bảo vệ hàng hóa cho người ta lấy hai mươi phần trăm hoa hồng.
Chẳng khác gì cướp tiền.
Năm 1988 đến 1989, thời kỳ giá cả tăng vọt, anh ta còn dùng giá cực thấp "cướp trắng" mười toa tàu chở đồ điện gia dụng, kiếm được một khoản tiền lớn, sau đó lại được người họ Thái kia rủ rê buôn bán thép phế liệu.
Hai tháng trước, anh ta dùng kế khiến Thường Hùng và Kim Bưu ở quán bar Thiên Địa đấu đá lẫn nhau, bản thân anh ta thì ẩn mình, liên lạc với người của anh ta để làm dự án khu nhà ở trùm mền, cuối cùng Thường Hùng vướng vào vụ án hình sự, Kim Bưu bị thương nặng phải nhập viện.
Thường Hùng phải nhượng lại phần lớn hoạt động kinh doanh thép phế liệu của mình ở Ninh Thành mới dàn xếp được chuyện này, nhưng Kim Bưu tuy chiếm thế thượng phong cũng không được lợi lộc gì, suýt thì mất mạng, thời gian đó phải dựa vào anh ta.
Coi như anh ta không tốn chút sức lực nào đã loại bỏ được Thường Hùng, lại còn được Kim Bưu trọng dụng, kiếm được một khoản tiền lớn.
Thường Hùng phải nhượng lại hoạt động kinh doanh thép phế liệu, chỉ có thể tham gia vào dự án khu nhà ở trùm mền, càng hận anh ta thấu xương.
Tuy anh không thể tin tưởng hoàn toàn vào những tài liệu mà gã đưa, nhưng cũng có thể tin được phần lớn. Đó là một kẻ m.á.u lạnh tham lam, bất chấp thủ đoạn, hoàn toàn không phù hợp với cô gái lương thiện, dịu dàng như cô.
Anh đều biết, nhưng anh không thể ngăn cản.
Bây giờ không ai trong nhà họ Lê tin anh, Lê Thừa đang ở trong quân đội không thể về, lại còn tìm đến anh họ Quý Viễn Dương để cảnh cáo anh, bảo anh tránh xa cô ra.
Anh nghe mà chỉ thấy chua xót. Anh còn chưa tránh xa cô đủ sao?
Về Ninh Thành đã lâu, anh còn chưa gặp được cô, mỗi lần anh đến gần khu tập thể, đám người mà anh Hai cô gọi đến đều đi theo anh.
Mãi đến hôm nay họ dạm ngõ rồi, lệnh cấm đối với anh mới được dỡ bỏ, anh mới có cơ hội nhân lúc về giải quyết chuyện Bành Phương và Quý Hải Tường làm ầm ĩ đòi ly hôn, để gặp cô ở bãi rác này.
Anh nên nói gì đây, nhắc nhở cô người đàn ông đó rất nguy hiểm? Nói với cô, người đàn ông đó có nhiều kẻ thù, sớm muộn gì cũng có ngày anh ta gặp họa?
Như dự án khu nhà ở trùm mền lần này, không cần anh gây khó dễ, Thường Hùng đó dù có phải bồi thường cũng muốn tranh giành với anh ta, nếu không phải mấy hôm trước Phạm Trường Hải đã nhờ đến cấp trên, chỉ đích danh muốn hợp tác với anh ta để khởi động lại mấy dự án lớn, thì anh ta đã bị loại khỏi dự án khu nhà ở trùm mền rồi.
Nhưng dù có Phạm Trường Hải ủng hộ, cũng không thể xem thường Thường Hùng, gã đã sống ở Ninh Thành nhiều năm, cuối cùng cũng giành được hạng mục khởi động khu chợ thương mại.
Hai bên chọn địa điểm, một bên ở phía Đông thành phố, một bên ở phía Tây thành phố, sau này hai bên ai hơn ai, còn phải xem tương lai chính phủ phía trên tập trung phát triển bên nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-208.html.]
Chuyện này hiện tại anh cũng không thể biết được.
Người đàn ông đó chắc chắn chỉ có thể đánh cược, nếu thua sẽ mất trắng, chỉ có thể bị Thường Hùng dồn vào đường cùng, đến lúc đó có giữ được mạng hay không cũng chưa chắc.
Nhưng những chuyện này, anh có nên nói với cô không? Cô có tin anh không?
Bây giờ cô đã coi anh như người xa lạ rồi.
Ba năm, giữa họ đã mất đi ba năm, hiểu lầm chồng chất, họ không thể quay lại như trước được nữa.
Hơn nữa, anh cũng có chút ích kỷ, nếu người đàn ông đó gặp hoạ thất bại, có lẽ, anh vẫn còn cơ hội?
Quý Lâm siết chặt tay, nhìn cô, dịu dàng cười như trước kia: "Anh khỏe, còn em?"
"Em cũng khỏe."
Quý Lâm không định nói chuyện của bố mẹ anh, Lê Tinh cũng không hỏi, cô khẽ cười rồi chào tạm biệt: "Vậy được rồi, anh có việc thì đi làm đi, em cũng phải về rồi."
Lê Tinh nói xong, quay người định đi.
"Tinh Tinh." Quý Lâm vội vàng gọi cô lại, "Nếu, ba năm trước, tối hôm đó, anh nói về mối quan hệ giữa chúng ta là người yêu, thì em.... có đồng ý đi cùng anh không?"
"Có đồng ý không? Tinh Tinh."
Quý Lâm khó khăn nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Lê Tinh: "Anh hối hận rồi, Tinh Tinh, tối hôm đó đáng lẽ anh không nên nổi giận với em, anh..."
"Không đồng ý!"
Lê Tinh cắt ngang lời Quý Lâm, không để anh nói hết câu, cô siết c.h.ặ.t t.a.y quay người nhìn Quý Lâm, định mỉm cười nhưng lại không cười nổi, cũng không miễn cưỡng bản thân nữa.
"Có lẽ anh không biết, hôm nay là ngày dạm ngõ của em, em rất vui. Nói đúng ra thì ba năm nay em đều rất vui, ở lại Ninh Thành, ở bên cạnh bố mẹ là điều em mong muốn, em chưa từng hối hận."
"Tuy em không đi theo con đường múa chuyên nghiệp, nhưng em không phải là kẻ hèn nhát, bây giờ em cũng có thể biểu diễn trên sân khấu, em sống rất tốt, em thích sự tự do này, em cảm thấy thoải mái hơn so với lúc trước đi theo cô giáo ở trong đoàn, đến Bắc Kinh không phải là con đường duy nhất của em, em không cần phải chọn nó."
"Còn nữa, chúng ta đều đã lớn rồi, không phải trẻ con có thể mơ mộng làm lại từ đầu nữa, nên những chuyện chưa xảy ra, hoặc đã xảy ra rồi thì đừng nghĩ đến nữa, hãy nhìn về phía trước. Mọi chuyện đều đã qua rồi."
Lê Tinh ngừng một chút, lại nhìn Quý Lâm: "Thực ra, anh Quý Lâm, ba năm đó anh thật sự không nhận ra điều gì sao?"