"Hãy nhìn về phía trước. Mọi chuyện đều đã qua rồi."
"Thực ra, anh Quý Lâm, ba năm đó anh thật sự không nhận ra điều gì sao?"
Bước vào tháng mười, trời ở Ninh Thành vẫn còn nóng như thiêu đốt, chỉ cần đứng dưới nắng một lúc là người ướt đẫm mồ hôi, ánh nắng chói chang càng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Quý Lâm bước từng bước về phía nhà họ Quý, trong tai anh cứ văng vẳng hai câu nói cuối cùng của Lê Tinh, hai chân vừa hồi phục không lâu như đeo chì, mỗi bước đi đều khiến gân chân anh đau nhói, lưng cũng không thẳng lên được.
Anh Quý Lâm, ba năm đó, anh thật sự không nhận ra điều gì sao?
Giọng nói dịu dàng như mũi kim đ.â.m vào cổ họng, trái tim tan nát.
Anh thật sự không nhận ra điều gì sao?
Họ lớn lên cùng nhau, quen biết nhau mười mấy năm, không phải mười mấy ngày, mười mấy tháng. Họ cùng nhau học ngôn ngữ ký hiệu, đọc khẩu hình, cùng nhau luyện viết chữ.
Từng có lúc cô thấy chữ của anh đẹp, còn bảo anh cầm tay dạy cô viết.
Chữ viết của họ, ở một mức độ nào đó là có nét giống nhau, kể cả một số cách viết.
Anh thật sự, không nhận ra chút nào sao?
Chữ viết của một người, giọng văn viết thư có thể bị bắt chước, nhưng sự e thẹn ngại ngùng và tình cảm thầm kín mà cô thể hiện trong những bức thư trước đây thì sao? Những thứ đó thật sự có thể bắt chước y nguyên, không để lại chút dấu vết nào sao?
Không phải, đã có vài lần anh cảm thấy có gì đó không đúng, nếu không anh đã không vội vàng đến sân bay mua vé.
Nhưng cuối cùng, anh đã không thể về được.
Một lần, là vì lãnh đạo gặp tai nạn xe cộ, liên lụy rất lớn nên anh phải ở lại giải quyết.
Một lần, là vì con gái của lãnh đạo gặp chuyện, nếu không cẩn thận, anh cũng sẽ bị liên lụy, anh phải chu toàn đại cục.
Đợi giải quyết xong mọi chuyện, anh lại không còn dũng khí quay về tìm cô. Anh biết rõ bản thân mình, năm đó anh đã thất hứa, anh sợ mình quay về gặp cô, sẽ không chịu đựng được cuộc sống ở Thiên Tân nữa.
Người ta thường nói thương trường như chiến trường, nhưng những gì anh trải qua còn khốc liệt hơn. Như thể đang đi trên dây, nếu không cẩn thận thì sẽ ngã xuống tan xương nát thịt, muốn quay đầu cũng khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-209.html.]
Nên mỗi bước đi ở Thiên Tân, anh đều rất thận trọng, anh sợ mình gặp chuyện thì sẽ không thể quay về bên cô nữa.
Đến cuối cùng, anh lại bỏ quên điều quan trọng nhất, hoàn toàn đánh mất cô.
Nhìn về phía trước.
Anh phải nhìn về phía trước thế nào? Phía trước của anh luôn là vì cô.
Có lẽ đã có lúc, khi anh mới thực tập, nhìn các lãnh đạo điều hành công việc, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có người chú ý, mọi việc đều được sắp xếp chu đáo, anh từng ngưỡng mộ ao ước, từng có tham vọng một ngày nào đó có thể đứng trên đỉnh cao được mọi người vây quanh.
Nhưng sau mấy năm lăn lộn, cuối cùng anh cũng biết những hào quang đó không bằng lúc cô ở bên anh.
Dù ở Bắc Kinh, Thiên Tân hay quay lại Bắc Kinh, những lời nịnh nọt lấy lòng đó chỉ khiến anh càng nhớ cô hơn trong đêm khuya thanh vắng.
Cô thật khác biệt, trong sáng, thuần khiết hơn bất cứ ai trên đời này.
Mỗi lần nghĩ đến cô, trái tim trống rỗng của anh như tìm được điểm tựa, lãnh đạo khen anh kiên định, nhưng chẳng ai biết sự kiên định không viển vông đó của anh, đều là vì cô.
Mọi chuyện đều đã qua rồi? Không, anh không thể quên được.
Anh không bao giờ muốn họ trở thành quá khứ. Cô đối với anh, sẽ không bao giờ là quá khứ...
*****
Nhà họ Quý vẫn ở trong khu tập thể cũ, lúc xây khu tập thể mới, để cải thiện điều kiện sống cho công nhân toàn nhà máy, Lê Vạn Sơn cũng cho sửa sang lại khu tập thể cũ.
Sau khi Quý Hải Tường lên làm quyền giám đốc, đương nhiên được ở trong căn biệt thự hai tầng rưỡi mà giám đốc trước kia được phân, diện tích còn lớn hơn cả nhà họ Lê ở trong cùng của khu tập thể mới.
Chỉ là Bành Phương không phải là người thích dọn dẹp, cỏ dại trước cổng nhà cao hơn cả người, hoa tường vi mà Quý Hải Tường trồng cho bà ta vì không ai chăm sóc nên nở héo rũ như sắp chết, cả căn biệt thự to lớn trông tàn tạ, vừa bước vào đây cứ như mặt trời cũng bị che khuất.
Đẩy cửa bước vào sân, rác rưởi ngổn ngang, bát đĩa vỡ vụn, thùng sắt han gỉ móp méo, quần áo rách rưới vứt bừa bãi, trông như vừa bị trộm ghé thăm.
Tiếng gào thét của Bành Phương từ trong phòng khách vọng ra tới ngoài sân.
Ớ Hậu Quê
"Quý Hải Tường, ông không phải đàn ông, đúng là đồ hèn! Nếu không nhờ tôi, làm sao ông được làm chủ nhiệm? Không phải nhờ tôi bám víu nhà họ Lê, ông càng không mơ lên được chức phó giám đốc hay quyền giám đốc! Khi nhận hối lộ, ông thật sự không biết gì sao? Những lần ăn bào ngư, hải sâm, chẳng lẽ không thấy ngon miệng? Giờ xảy ra chuyện, ông lại đổ lỗi cho tôi, còn muốn ly hôn? Ly thì ly! Nhưng mọi thứ trong nhà này đều là của tôi! Ông mau cút ra ngoài, mang theo mấy bộ quần áo rách nát của ông mà biến đi!"