Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-07-01 02:39:27
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bà đúng là đồ điên! Đồ thần kinh! Độc phụ! Dựa vào đâu mà tôi phải đi? Tiền trong nhà này không phải phần lớn do tôi kiếm về sao? Còn bà, số tiền bà kiếm được chẳng phải sớm đã gửi về cho nhà mẹ đẻ rồi à? Ngay cả số tiền vừa nộp lên trên cũng là tiền tôi tích góp bao nhiêu năm nay! Phải cút thì là bà, không phải tôi!"

"Đồ đàn bà hôi hám, phá hoại gia đình! Đồ độc ác! Nếu không phải vì bà, tôi bây giờ dù không phải quyền giám đốc thì cũng ít nhất là phó giám đốc. Thế mà giờ thì sao? Nhờ bà mà tôi thành một công nhân lao động chân tay! Nhà họ Lê tốt thế nào, Tinh Tinh tốt thế nào, bà lại chẳng coi ra gì! Cố tình bắt tôi giúp bà lừa dối con trai. Nếu không phải bà làm quá đáng, lần này nhà họ Lê sao lại không ra tay giúp đỡ? Tôi đã nói với bà rồi, 'lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa', huống hồ nhà họ Lê còn chưa sụp đổ. Vậy mà bà làm gì? Ngay cả việc giả mạo thư gửi cho con trai bà cũng dám làm!

"Bà thật kinh tởm! Lúc giả giọng Tinh Tinh viết thư cho con trai, bà nghĩ gì trong đầu? Đồ đàn bà đê tiện! Ngay cả con trai ruột mà bà cũng..."

"Quý Hải Tường! Ông đi c.h.ế.t đi! Ông đi c.h.ế.t đi!"

"Tôi đi chết? Người phải c.h.ế.t là bà mới đúng, đồ đàn bà đê tiện! Còn dám đánh tôi à? Bà tưởng tôi sẽ như trước nhịn bà mãi sao..."

Trong sân, Quý Lâm lặng lẽ đứng nghe tiếng hai người giống như hai con ch.ó vừa cắn xé vừa chửi bới nhau, rồi lao vào đánh nhau loạn xạ. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Đây chính là bố mẹ ruột của anh. Thực ra, cảnh này trước năm anh tám tuổi vốn không hề xa lạ.

Hồi đó, Quý Hải Tường vẫn chưa làm phó chủ nhiệm nhà máy, chỉ là một nhân viên công đoàn bình thường.

Bành Phương vốn thích hư vinh, lại không được gia đình coi trọng. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ bị hắt hủi, bà ta lại đem sự tức giận trút lên đầu Quý Hải Tường.

Bà ta hay véo tay, bấm mạnh vào da thịt ông ta, mắng ông ta không tỏ ra đàng hoàng hơn khi về nhà ngoại. Rồi bà ta lại trách móc chồng vô dụng, suốt ngày chỉ là nhân viên quèn, không ai thèm để ý.

Có lần, nhà máy dệt xảy ra hoả hoạn. Nhà họ lúc đó gần kho hàng. Ban đêm Bành Phương dậy đi vệ sinh, nhìn thấy ánh lửa bùng lên. Điều đầu tiên bà ta nghĩ không phải cứu hỏa, mà đây chính là cơ hội để gia đình bà ta đổi đời.

Đêm ấy, bà ta đẩy Quý Hải Tường vào kho để cứu máy móc. Không dừng lại ở đó, bà ta còn xách theo đứa con trai mới năm tuổi đi cùng.

Lửa cháy ngút trời, hơi nóng khiến từng tấc da thịt anh đau rát. Bà ta chẳng hề nghĩ anh còn nhỏ, cũng chẳng bận tâm anh có chịu nổi không. Bà ta chỉ biết thúc giục, đẩy anh chạy nhanh hơn, xách nước vào dập lửa.

Người cứu hỏa ngày càng đông, anh run rẩy ôm theo nửa xô nước nhỏ. Trong lúc chen lấn, anh bị người ta vô tình xô ngã xuống đất. Những đôi chân vội vã chạy qua chẳng ai để ý, cứ thế giẫm đạp lên anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-210.html.]

Cơn đau xé da thịt, anh khóc thét gọi cứu mạng, nhưng tiếng lửa cháy và người la hét dập lửa át hết tiếng anh. Không ai để ý đến một đứa trẻ nhỏ bị đạp dưới chân. 😢

Nếu không có Lê Vạn Sơn phát hiện kịp thời, bế anh ra khỏi đám hỗn loạn, có lẽ anh đã c.h.ế.t trong vụ cháy ngày hôm đó rồi.

Kho chứa đầy sợi bông, một khi bốc cháy thì rất khó dập tắt. Khi đó, Lê Vạn Sơn với tư cách là giám đốc nhà máy sợi, phải gánh vác trách nhiệm chỉ huy. Sau khi cứu được anh, bác ấy định giao anh lại cho Bành Phương. Nhưng Bành Phương chỉ lo lao vào đám cháy, giả vờ như không nghe thấy tiếng gọi, hoàn toàn mặc kệ.

Bất đắc dĩ, Lê Vạn Sơn đành giao anh với đôi chân đã bị giẫm nát đến mức không thể đi lại được cho Lê Thừa – người cũng có mặt tại hiện trường lúc đó. Bác ấy bảo Lê Thừa đưa anh về nhà để Thẩm Phương Quỳnh chăm sóc.

Đó là lần đầu tiên anh đến nhà họ Lê, cũng là lần đầu tiên anh gặp Tinh Tinh – một bé gái ba tuổi vừa mới học nói chưa lâu và đôi tai vẫn còn lành lặn.

Tinh Tinh trông giống như một cục bông trắng nhỏ mềm mại, thơm thoang thoảng mùi sữa, miệng nhỏ xinh hơi chu ra, đôi mắt tròn to như hai trái nho.

Nhìn thấy anh bẩn thỉu, mặt đầy nước mắt, cô cầm khăn tay mà chị dâu Hà Lệ Quyên ghim trên áo mình, cố gắng lau mặt cho anh. Rồi cô thò tay vào túi áo, lấy ra một viên kẹo đưa cho anh, miệng líu ríu nói: "Anh ơi, kẹo, đau đau, bay bay."

Cô muốn anh ăn kẹo, bắt chước người lớn trong nhà dỗ dành mỗi khi cô khóc, nói rằng "đau đau sẽ bay đi."

Đêm hôm đó, anh chìm vào giấc ngủ với mùi sữa thơm dịu, và mơ một giấc mơ đẹp chưa từng có từ khi có ký ức.

Sau đêm hôm ấy, Quý Hải Tường vì là người đầu tiên lao vào biển lửa cứu máy móc, nên đã trở thành anh hùng cứu hỏa của nhà máy. Nửa năm sau, trong đợt bầu cử, ông ta được thăng chức phó chủ nhiệm, còn Bành Phương thì thành công leo lên làm tổ trưởng hậu cần.

Nhưng Bành Phương chưa bao giờ cảm thấy hài lòng. Hai năm sau đó, bà ta luôn tìm cách leo lên vị trí cao hơn. Lần này, bà ta nhắm đến nhà họ Lê – nơi con trai từng tá túc một đêm, nghĩ đủ mọi cách để làm thân với họ.

Nhưng nhà họ Lê vốn sống kín đáo, không giao du nhiều với người ngoài. Đặc biệt trong những năm ấy, thời cuộc trở nên khó khăn, cả gia đình mặc quần áo rách vá, sống khép kín. Bành Phương hoàn toàn không tìm được cơ hội tiếp cận.

Mãi đến khi Lê Tinh gặp chuyện, lúc đó cô mới sáu tuổi. Đôi tai của cô bị thương nặng, tinh thần hoảng sợ không dám gặp người lạ. Đám trẻ trong khu tập thể đến thăm nhưng cô đều sợ hãi trốn tránh. Mọi người xung quanh bàn tán về sự đáng thương của cô, chỉ có Bành Phương nhận ra đây chính là cơ hội của mình.

Loading...