Nói xong, anh quay sang nhìn Bành Phương: "Bà còn chưa đến năm mươi, mất việc thì ra ngoài tìm. Tôi nghe nói bây giờ nhiều nhà hàng cần người rửa bát, bê đồ. Hoặc xưởng dệt, xưởng may cũng tuyển người, bà từng làm việc ở xưởng, chắc không vấn đề gì. Không muốn làm thì cũng tùy bà, miễn là tự lo được cuộc sống của mình."
Câu nói không chút tình cảm nào, dù biết Quý Lâm hận mình, Bành Phương vẫn không chấp nhận được. Bà ta trừng lớn mắt, không dám tin nhìn anh: "Mày nói vậy là sao? Tao là mẹ của mày, người sinh ra và nuôi mày khôn lớn! Mày định mặc kệ tao à? Mày còn làm quan chức, không sợ người ta chỉ trích sao? Đồ bất hiếu, ông trời sẽ không tha cho mày!"
"Vậy thì để ông trời xử lý đi." Quý Lâm lạnh lùng nói, gương mặt điển trai phủ đầy băng giá. Thậm chí, anh còn khẽ cong môi cười mỉa mai. "Bà cũng có thể ra ngoài kể rằng tôi không nhận bà, càng nói ghê gớm càng tốt."
"Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi không có bố mẹ. Coi như họ đã c.h.ế.t hết, bà cũng coi như tôi c.h.ế.t rồi đi. Không cam lòng thì đi kiện tôi. Nhưng hiện giờ hai người còn chưa tới sáu mươi, không đến tuổi con cái phải phụng dưỡng, e là kiện không được."
Dáng vẻ bất cần của Quý Lâm khiến Bành Phương tức đến run rẩy. Đầu vốn đã đau, giờ như muốn nổ tung. Bà ta nhìn con trai chằm chằm, bỗng nhiên không thể kìm nén mà lớn tiếng bật khóc: "Trời sẽ trừng phạt mày! Mày thật sự không nhận mẹ nữa! Cả đời tao đúng là xui xẻo! Đồ già vô lương tâm, đồ con bất hiếu!"
Lần này Bành Phương thật sự đau lòng và tuyệt vọng, bà ta biết Quý Hải Tường vô lương tâm, không trông mong gì vào ông ta, nhưng bà ta lại đặt rất nhiều hy vọng vào đứa con trai Quý Lâm.
Dù sao Quý Lâm từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, bà ta luôn cho rằng khoảng cách duy nhất giữa hai mẹ con chỉ là Lê Tinh, nhưng dù sao cũng là mẹ con ruột thịt, sao có thể không nhận bà ta, mặc kệ bà ta?
Không ngờ nó thật sự không định quan tâm, không định nhận bà ta!
Bành Phương năm nay cũng gần năm mươi, chỉ cần cố gắng thêm mười mấy năm nữa là có thể nghỉ hưu an hưởng tuổi già, bây giờ danh tiếng của bà ta bị hủy hoại hoàn toàn, lại còn bị đuổi việc, cả đời này coi như xong, bây giờ con trai lại tỏ thái độ mặc kệ bà ta sống chết, bà ta chỉ thấy tối sầm mặt mũi, vô cùng sợ hãi về tương lai, như người sắp c.h.ế.t đuối không tìm được người cứu, rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Bành Phương bỗng cảm thấy chân tay bủn rủn không đứng vững nữa, bà ta dựa vào tường, từ từ trượt xuống ngồi bệt dưới đất, khóc lóc thảm thiết: "Đồ sói mắt trắng! Tao sinh ra một sói mắt trắng, biết thế lúc sinh ra đã dìm mày c.h.ế.t trong chum nước..."
Bành Phương vừa khóc vừa mắng chửi đủ loại lời lẽ cay độc, Quý Lâm im lặng lắng nghe, vẻ mặt không chút thay đổi, tiếp tục giọng điệu vô cảm: "Sau này hai người cũng đừng mong dựa vào tôi để nhận hối lộ, tôi không phải Quý Hải Tường, nếu tôi phát hiện ra thì sẽ không nương tay, tự mình đưa hai người vào tù!"
"Tôi tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, chỉ cần tôi sống ngay thẳng không phạm pháp, kết quả cuối cùng cùng lắm là không làm chủ nhiệm nữa, vẫn còn con đường khác, nhưng hai người có thể phải sống cả đời trong tù."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-213.html.]
Lúc nói câu này, Quý Lâm liếc nhìn Quý Hải Tường bên cạnh.
Quý Hải Tường cũng không ngờ Quý Lâm lại tuyệt tình như vậy, thật sự không nhận bố mẹ nữa. Trong phút chốc, đứa con trai luôn hiền lành, ngoan ngoãn này lại trở nên xa lạ đến đáng sợ, ông ta nhìn thấy nụ cười lạnh lùng không chút cảm xúc trên mặt Quý Lâm, bỗng nhiên cơn giận dữ dâng trào, ông ta cầm lấy ấm trà trên tủ, tức giận ném vào người Quý Lâm: "Mày là đồ súc sinh không nhận bố mẹ! Cút! Cút khỏi nhà tao!"
"Bịch" một tiếng, chiếc ấm trà bằng sứ trắng đựng đầy nước ném vào vai Quý Lâm, rồi "choang" một tiếng rơi xuống đất vỡ tan tành.
Nhưng Quý Lâm như không cảm thấy đau, anh vẫn giữ nguyên tư thế đứng đó, chỉ đưa tay lên tháo chiếc kính bị dính nước trà, nói thêm một câu: "Còn nữa, đừng gọi điện thoại cho Giả Thanh Thanh ở Bắc Kinh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bây giờ chắc cô ta đang ở trong tù rồi."
Giả Thanh Thanh, con gái của lãnh đạo, người đã hợp tác với Bành Phương diễn trò ở Bắc Kinh, lợi dụng chức vụ để nghe lén điện thoại của anh.
Anh quyết định được ăn cả, ngã về không, tố cáo cô ta với tội danh gây nguy hại cho an ninh quốc gia, ban đầu chỉ định gây chút phiền phức cho cô ta.
Không ngờ cô ta thật sự bị điều tra ra vấn đề.
Anh lại còn được khen thưởng vì chuyện này, hoàn toàn thoát khỏi Giả Trị Quốc.
Chỉ là tự mình hại lãnh đạo cũ, cũng có nghĩa là con đường sau này anh chỉ có thể tự mình bước đi.
Nhưng mà, cũng chẳng sao cả.
Không có cô, anh đã không còn gì để quan tâm nữa.
Quý Lâm giũ nước trên mắt kính, nước nhiều quá, vừa giũ, cả tròng kính đều bị mờ không đeo được nữa, anh cũng mặc kệ, kẹp gọng kính bằng hai ngón tay nhìn về phía Bành Phương: "Bà nên cảm thấy may mắn vì là mẹ tôi, không có kết cục giống như cô ta."
Anh quanh năm đeo kính, hốc mắt hơi lõm xuống, sau khi tháo kính, đôi mắt thờ ơ, u ám càng thêm đáng sợ, Bành Phương nghe thấy cái tên Giả Thanh Thanh, quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đó, không hiểu sao bà ta lại thấy rùng mình.