Một thế giới màu hồng và trắng, xung quanh khói trắng mù mịt, dải lụa bay theo gió, cánh hoa rơi lả tả quanh chân, Lê Tinh đứng trên bục mà cô thường dùng để nhảy múa, cảm giác như đang mơ vậy.
Đất nước cửa đã hơn mười năm, phong cách ăn mặc của Hong Kong được truyền bá vào đất liền qua phim ảnh, tạp chí. Lê Tinh thường xuyên xem tạp chí, tiểu thuyết, phim ảnh, thỉnh thoảng cũng thấy cảnh nhà thờ tổ chức đám cưới hoặc nam chính cầu hôn nữ chính trong phim.
Lúc xem Lê Tinh cảm thấy rất lãng mạn, nhưng cô chưa từng nghĩ những cảnh đó sẽ xảy ra với mình.
Cảm giác như là chuyện của hai thế giới khác nhau vậy.
Lục Huấn tuy chu đáo, nhưng anh vốn là người kín đáo ít nói, ngày thường rất ít khi nói lời yêu thương, lúc hai người thân mật nhất cũng chỉ là anh khẽ cắn vành tai, gọi cô là "Tinh Tinh", "bảo bối".
Như kiểu tỏ tình táo bạo trong phim truyền hình, chưa từng có.
Cô không ngờ anh lại làm chuyện này, càng không ngờ anh lại quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Cô ngây người nhìn Lục Huấn, hôm nay trời nóng, anh không mặc áo dài tay, mà là chiếc áo thun ngắn tay có thêu hoa ở cổ áo mà cô chọn cho anh lúc hai người đi mua sắm mấy hôm trước, quần tây đen, tóc chải ngược ra sau, khuôn mặt góc cạnh, mày rậm, mắt sáng, tuy đang quỳ một gối nhưng lưng anh vẫn thẳng, toát lên vẻ đẹp trai, cao lớn.
Lê Tinh luôn cảm thấy anh đẹp trai hơn rất nhiều nam chính trong phim truyền hình, điện ảnh mà cô từng xem.
"Sao anh lại chuẩn bị những thứ này? Em hoàn toàn không biết."
"Nửa tháng trước rồi." Lục Huấn cúi đầu nhìn bó hoa hồng đỏ và chiếc nhẫn trên tay. "Anh Phạm nói đáng lẽ chuyện này phải làm trước khi dạm ngõ, bây giờ làm thì hơi muộn, đã dạm ngõ xong thì bỏ qua bước này cũng được, nhưng anh nghĩ những gì con gái nhà người ta có, em cũng nên có, tuy muộn nhưng ít nhất cũng phải có."
Những gì con gái nhà người ta có, em cũng nên có.
Lê Tinh đưa tay lên che miệng, cô bỗng nhiên muốn khóc, trong lòng chua xót như bị thứ gì đó lấp đầy, rồi lại như có kẹo ngọt tràn vào, ngọt ngào vô cùng.
"Em, em không ngờ anh lại chuẩn bị chuyện này, em không ngờ anh lại nghĩ đến..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-216.html.]
"Trước đây anh cũng không nghĩ đến, là anh Phạm nhắc nhở, em biết anh không hay xem tivi, tạp chí."
Lục Huấn ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, vẻ mặt anh càng thêm dịu dàng: "Chiếc nhẫn này anh đã nhờ người đặt làm riêng ở Hong Kong từ lâu rồi, đường xá xa xôi, anh cũng không biết trước kiểu dáng, chỉ đưa số đo và ảnh chân dung, ảnh bàn tay của em cho họ, nói sơ qua về phong cách và sở thích của em, để họ tự thiết kế, em xem có thích không?"
"Thích chứ, sao lại không thích!"
Chỉ riêng tấm lòng này thôi, cô cũng không thể không thích. Lê Tinh thầm nói, bỗng nhiên nhớ đến chuyện nửa tháng trước, anh hiếm khi mặc vest đến tìm cô, đưa cô đi chụp ảnh, nói là bây giờ nhiều người trước khi cưới đều chụp ảnh, váy cưới của cô tuy chưa xong, nhưng bộ đồ cưới đặt may ở Thượng Hải đã xong rồi, họ đi chụp ảnh trước.
Lúc đó anh kéo cô chụp rất nhiều ảnh, còn bảo cô mặc sườn xám và đồ múa chụp rất nhiều ảnh cá nhân, ngay cả tay cô cũng không tha, lúc đó cô còn thấy lạ, hóa ra là để đặt làm nhẫn cho cô.
"Anh cũng biết em thích những thứ lấp lánh, không thể không thích được." Lê Tinh nói liên tục, thấy Lục Huấn vẫn đang quỳ, cô hoàn hồn vội vàng nhận lấy bó hoa, đưa tay cho anh: "Anh đeo nhẫn cho em đi."
"Được." Lục Huấn mỉm cười đáp, đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út thon dài của cô.
Chiếc nhẫn được thiết kế riêng theo kiểu dáng hình trái tim, đính đá bằng sáu chấu, vòng nhẫn xoắn, kim cương to và sáng lấp lánh, dù ở trong nhà vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ đặc trưng.
Vừa đeo vào, Lê Tinh đã đưa tay lên ngắm nghía từ nhiều góc độ, cô đúng là rất thích những thứ lấp lánh, chiếc trâm cài áo kim cương tặng Lê Linh trước đó, thực ra cô đã tiếc mãi, sau đó còn muốn mua thêm một chiếc tương tự để dành, nhưng hiện tại mấy cửa hàng bách hoá ở Ninh Thành đều chưa bán kim cương.
Không nghĩ tới khi cô không còn chiếc trâm cài ngực, thì anh lại chuẩn bị sẵn một chiếc nhẫn kim cương để tặng cô. Đây thực sự là một bất ngờ lớn, một món quà cô rất thích.
Lê Tinh nhìn chiếc nhẫn càng lâu càng thấy vui mừng. Khóe môi cong lên, đưa tay về phía Lục Huấn hỏi: "Anh xem, có đẹp không?"
Nụ cười hiện rõ trên môi cô, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt cũng lộ ra, đôi mắt long lanh ánh nước càng thêm sáng ngời rạng rỡ. Rõ ràng là cô rất thích.
Khóe môi Lục Huấn cũng hiện lên ý cười. Anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên, chăm chú nhìn. Đôi tay của Lê Tinh thon dài trắng trẻo, mang chiếc nhẫn này vào lại càng tôn thêm vẻ thanh tú: "Đẹp lắm, rất hợp với em."