THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-07-01 02:46:26
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lê Tinh nhớ lại buổi tối hôm trước. Hôm đó chị Trân mời cô đến nhà dùng bữa với đầu bếp Quảng Đông mới đến. Trùng hợp, Lục Huấn và ông chủ Phạm có một buổi tiệc xã giao, nên anh đưa cô đến nhà họ Phạm trước khi đi cùng ông chủ Phạm dự tiệc.
Khi cùng ông chủ Phạm dự tiệc trở về, anh đã uống không ít rượu, sau đó lấy xe đạp đưa cô về.
Trên đường về, anh đột nhiên hỏi cô: Anh đeo mắt kính trông có hợp không? Lúc đó cô ngạc nhiên hỏi lại: Sao anh lại muốn đeo kính? Anh nói là gần đây đọc tài liệu nhiều nên mắt hơi mỏi, nghĩ rằng đeo kính có thể đỡ hơn.
Lê Tinh từng tặng kính cho Quý Lâm, nên hiểu rõ nếu không có vấn đề về thị lực, đeo kính sẽ gây chóng mặt, nên cô đề nghị hôm nào rảnh sẽ cùng anh đi kiểm tra mắt xem có thích hợp đeo kính hay không.
Vì chuyện này mà giờ nghỉ trưa hôm qua cô đã ghé tiệm kính để tìm hiểu. Nhân viên cho biết có loại kính không độ có thể giảm bớt mỏi mắt, nhưng hiện không có sẵn, phải đặt hàng. Cô đã đặt một cặp, định tạo bất ngờ cho anh.
Không ngờ lại có chuyện như vậy đằng sau.
Hơn nữa, chuyện xảy ra từ hôm trước, nhưng giờ anh mới kể...
Đôi mắt Lê Tinh khẽ động. Cô liếc nhìn Lục Huấn, anh là người luôn điềm tĩnh, nếu không chú ý rất khó nhận ra cảm xúc của anh. Lúc nãy khi xe anh đỗ lại gần, cô còn đang mải suy nghĩ nên không để ý nét mặt anh khi đó. Nhưng giờ nghĩ lại, anh xuất hiện kịp thời như vậy mà cô không nhận ra, rõ ràng có điều bất thường.
Anh đúng là chuyện gì cũng thích giấu trong lòng.
Thực ra Lê Tinh không thích như vậy, cô không muốn lúc nào cũng phải đoán tâm tư của người khác, cô hy vọng anh có chuyện gì cũng nói với cô, họ sắp kết hôn rồi nên càng phải thành thật với nhau.
Nghĩ vậy, Lê Tinh đưa tay nắm lấy tay Lục Huấn: "Anh lại đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."
"Sao vậy?"
Lục Huấn thấy Lê Tinh nửa ngày không nói gì, không đoán được thái độ của cô đối với chuyện này, không biết cô có thấy anh nhỏ nhen, không có phong độ hay không. Nghe cô nói vậy anh giật mình, bao nhiêu năm qua anh chưa từng có cảm xúc như vậy, vừa xa lạ vừa có chút hoảng loạn, anh ngoan ngoãn đi theo cô đến bục biểu diễn của phòng tập, lần đầu tiên anh chỉ nhìn cô, như đang đợi cô ra lệnh, không có động tác nào khác.
Lê Tinh thấy vậy cũng không nói ngay, bó hoa hồng trên tay hơi to, có chút nặng, cô ôm cũng hơi mỏi, bèn đặt bó hoa xuống trước, rồi đưa tay vào túi quần anh lấy khăn tay.
Những ngón tay mềm mại sờ soạng qua lớp vải quần mỏng manh, Lục Huấn bỗng chốc căng cứng người, anh không biết cô muốn làm gì, chỉ cúi đầu nhìn cô.
Sau khi hai người ở bên nhau, anh có thói quen mang theo hai chiếc khăn tay khi ra ngoài, một chiếc để dành cho cô dùng, một chiếc để anh thấm ướt lau mồ hôi, lời Lục Kim Xảo nói đàn ông không được có mùi cơ thể cũng có lý, ít nhất anh muốn hôn cô lúc nào cũng được.
Ở bên nhau lâu, Lê Tinh cũng biết thói quen của anh, thỉnh thoảng khi không dùng được khăn tay của mình, cô sẽ dùng của anh, nhưng phần lớn là anh đưa cho cô, đây là lần đầu tiên cô tự mình đưa tay vào túi quần anh.
Lê Tinh nhanh chóng lấy hai chiếc khăn tay từ trong túi quần anh ra, mở ra trải trên bục, cô ngồi xuống trước , rồi ngẩng đầu nhìn anh, kéo kéo ngón tay anh: "Ngồi xuống đi."
Lục Huấn nhìn cô, sau đó ngồi xuống theo: "Tinh Tinh..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-219.html.]
"Chắc lúc nãy anh nhìn thấy rồi phải không, lúc em đổ rác?" Hai người ngồi cạnh nhau, cách nhau rất gần, Lê Tinh nghiêng người ôm lấy mặt anh, "sau đó anh không vui."
Lục Huấn không bất ngờ khi cô nhận ra, cô luôn nhạy cảm, một khi anh không che giấu nữa thì cô rất dễ dàng đoán được, nhìn đôi mắt trong veo của cô, anh khựng lại, đưa tay nắm lấy tay cô, ngón tay xoa xoa chiếc nhẫn anh vừa đeo cho cô, thành thật nói: "Anh không có không vui, anh biết hai người không có gì cả, đứng cách xa như vậy, lại cũng không nói mấy câu. Chỉ là anh hơi khó chịu, nhưng không phải vì hai người gặp nhau."
Lê Tinh hiểu ý gật đầu, "Ừm, vì Quý Lâm, anh ghét anh ấy." Lục Huấn im lặng nhìn cô, không phủ nhận.
Lê Tinh lại nhìn anh: "Vậy nên, tối hôm trước anh nói muốn mua kính, là vì ghen phải không?"
Lục Huấn sững người, tối hôm đó anh và Quý Lâm gây nhau không vui, anh cũng hiếm khi uống say như vậy.
Anh giẫm lên kính của kẻ đó, kẻ đó nổi điên, lúc anh định quay người đi ra ngoài, kẻ đó đã gọi anh lại: "Anh rất đắc ý phải không? Cứ tưởng mình có được cô ấy rồi? Nhưng cô ấy hoàn toàn không thích kiểu người như anh, anh biết không?"
"Ban đầu tôi không bị cận thị, anh không biết à? Tại sao tôi lại đeo kính, vì cô ấy thích đàn ông đeo kính."
"Thực ra cô ấy không chỉ múa giỏi mà còn có năng khiếu vẽ tranh, năm mười bốn tuổi cô ấy đã vẽ một bức chân dung dựa trên hình ảnh của tôi, người trong tranh đeo kính."
"Cô ấy nói, đàn ông đeo kính trông rất có khí chất, nho nhã, ôn hòa. Cô ấy luôn thích kiểu đàn ông như thế, lúc đó nhìn thấy đàn ông đeo kính trên đường, cô ấy đều theo bản năng nhìn thêm vài lần."
Kẻ đó nói đến đây, mắt còn sáng rực lên, "Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tôi đeo kính, đã ngẩn người ra, cả buổi chiều hôm đó mắt cô ấy không rời khỏi tôi..."
Lúc đó anh nghe mà mặt không cảm xúc, đáp lại một câu: "Sở thích của con người không phải là bất biến, bây giờ cô ấy không thích kiểu đàn ông yếu đuối nữa."
Anh muốn nói lúc cô nhìn thấy anh mặc áo thun ba lỗ cũng ngẩn người ra, nhưng lại thấy không cần thiết, anh không muốn để người đàn ông khác dòm ngó cô dù chỉ một chút.
Anh nói xong câu đó rồi bỏ đi, nhưng khi quay lại phòng riêng, lại không nhịn được nghĩ: có phải cô thích đàn ông đeo kính hơn không; trong lòng có chuyện, anh không từ chối rượu của ai, cứ thế uống hết ly này đến ly khác. Sau đó tiệc tàn, anh hơi say đến nhà họ Phạm đón cô, không nhịn được mà hỏi cô nếu anh đeo kính thì sao.
Anh tuy có vẻ ngoài đàn ông, nhưng vẫn khác với kiểu anh dũng cao lớn như anh ba Lê Thừa, đeo kính cũng không đến nỗi xấu xí, cô thích đàn ông đeo kính, anh cũng có thể đeo.
"Em thích đàn ông đeo kính à?" Im lặng một lúc, Lục Huấn nhìn chằm chằm Lê Tinh hỏi.
Lê Tinh ngẩn người, "Anh nghe anh ấy nói à?" Trước đây, cô đúng là có chút sở thích thầm kín.
Cô từ nhỏ ngoài ba anh trai ra, còn có rất nhiều anh họ, nhà dì Hai có hai trai một gái; nhà cậu Cả có năm con trai, tổng cộng cô có bảy anh họ bên ngoại; thêm một anh họ con nhà chú Hai. Năm anh họ con nhà cậu Cả đều giống anh Ba là đi lính, chỉ có hai anh họ con nhà dì Hai thì làm chính trị.
Lúc cô mười mấy tuổi, anh họ Phó Quân, anh họ Phó Thận nhà dì hai đều hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tuổi trẻ tài cao, hai người họ đều có vẻ ngoài nho nhã, cử chỉ tao nhã rất có khí chất.