Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-07-02 02:20:31
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Tinh không muốn để ý đến anh nữa, đúng là giống như chó con suốt ngày gặm cắn cô, nhưng bây giờ về nhà là quan trọng hơn, không rảnh đôi co với anh, chủ yếu là một bàn tay không vỗ nên tiếng, cô trách anh thì cũng phải trách bản thân mình đã mềm lòng với anh....

Đôi giày cao gót đã bị đá sang một bên từ lâu, cô cũng mặc kệ mà đứng lên, chân hơi mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống. Lục Huấn vội vàng đỡ lấy, sau đó đứng dậy bế ngang cô lên, cúi đầu nhìn cô nói: "Để anh đi tìm, em vào phòng đợi anh nhé?"

Căn phòng mà Lục Huấn nói là phòng ngủ dành cho khách. Từ khi căn biệt thự cổ được sửa sang xong, ngày nào hai người cũng đến đây, Lục Huấn vì tiện nên ít khi về nhà ở phố Dương Liễu, mỗi lần đưa Lê Tinh về xong đều quay lại nơi này ngủ.

Mỗi lần hai người tới đây, cơ bản là ở trong phòng dành cho khách, hai người ngầm hiểu sẽ để dành phòng ngủ chính đến đêm tân hôn mới cùng nhau ngủ.

"Vậy anh nhanh lên, muộn rồi." Lê Tinh giận nhanh quên cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã tự mình điều chỉnh lại cảm xúc, giọng nói tuy vẫn còn hơi giận dỗi nhưng đã dịu hơn nhiều.

Ánh mắt Lục Huấn dịu dàng, nhìn cô nói: "Được," rồi cúi người nhặt đôi giày cao gót nằm trên mặt đất, cùng bế cô vào phòng ngủ dành cho khách.

Quần áo mua về, mỗi bộ đều là do Lục Huấn giặt giũ và gấp gọn, nên tìm cũng nhanh.

Anh nhanh chóng lấy một bộ sườn xám nền trắng in hình thủy mặc cho cô, đợi cô thay xong, anh mới vào tết tóc cho cô.

Làm xong mọi thứ, cầm bó hoa hồng xuống lầu đã hơn sáu giờ tối, nhà họ Lê đã đến giờ ăn cơm, vừa ra đến xe đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Lê Tinh vội vàng lên xe, cầm điện thoại nghe máy, là Lê Hà Dương, giọng nói oang oang của cậu nhanh chóng vang lên: "Cô Út, cô đang làm gì vậy? Sao không nghe máy, con còn định đạp xe đến tìm cô đây. Tới giờ ăn tối rồi!"

"Về rồi, về rồi, lúc nãy tưới hoa!" Lê Tinh đỏ mặt nói một câu rồi cúp máy.

"Gọi em về ăn cơm à?" Lục Huấn đóng cửa xe, hỏi.

Lê Tinh oán trách liếc nhìn anh, "Anh nói xem? Lúc nãy em đã nói là nên về rồi, anh cứ nói còn sớm, đợi thêm một lát nữa."

Lục Huấn hơi xấu hồ, không thể cãi lại, ban đầu anh đưa cô đến đây, định chỉ ở lại một hai tiếng rồi đưa cô về, nhưng vừa dính vào cô, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô đã không kìm chế được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-222.html.]

Hôm nay cô còn mặc sườn xám. Nửa kín nửa hở, lại còn e ấp... Anh chỉ ước gì ăn cô mãi, dù có nổ tung cũng được.

"Đúng là lỗi của anh, lần sau anh sẽ chú ý." Lục Huấn thành khẩn nhận lỗi, vội vàng cài số khởi động xe.

Lần này anh lái xe rất nhanh, cứ như chưa đầy năm phút, xe đã dừng lại bên cạnh bồn hoa trước căn biệt thự nhỏ.

"Anh vào cùng em nhé?" Trước đây cũng không phải là chưa từng về muộn, nhưng đều gọi điện thoại báo trước là ăn cơm ở ngoài. Hôm nay để nhà họ Lê đợi là lần đầu tiên, dù hai người đã đính hôn nhưng anh vẫn lo lắng cô bị mắng, anh vào giải thích một chút thì hơn.

"Thôi, chắc chú Hai vẫn còn đang ở nhà em, chú ấy tửu lượng kém, uống say lại thích tìm người nói chuyện phiếm, có thể sẽ nói chuyện với anh đến nửa đêm. Ngày mai không phải anh còn phải đến Thượng Hải sao? Hôm nay cũng bận rộn cả ngày rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi."

Lục Huấn bận rộn với nhiều công việc, bên công ty mậu dịch ở Thượng Hải đang thiếu người xử lý. Chỉ còn vài ngày nữa là kết hôn, anh cần hoàn tất mọi việc sớm để có thể dành thời gian nghỉ phép cho hôn lễ. Anh đã nói với Lê Tinh từ hai ngày trước rằng ngày mai anh phải đi công tác một chuyến.

Dự định của anh là lái xe đi ngay tối nay để sáng mai có thể quay về. Nhưng việc lái xe đêm khiến cô không yên tâm, nên anh không nhắc gì đến chuyện này.

Nghe cô nói, anh quay lại nhìn cô một chút, kiểu tóc cô đã thay đổi, trang phục cũng khác. Bộ váy buổi chiều có chút mềm mại và ngọt ngào, còn bộ hiện tại lại mang nét thanh lịch quyến rũ, cả hai đều đẹp, cô thật sự rất hợp với sườn xám. Ở Thượng Hải có mấy thợ may sườn xám rất giỏi, lần này tới đó anh sẽ ghé qua đặt một bộ cho cô.

"Được rồi, anh biết rồi. Em vào nhà đi, bác Lê và mọi người đang chờ. Anh sẽ cố gắng về vào tối mai, nếu không thì là ngày kia."

"Được, em biết rồi. Anh đừng vội, nhớ nghỉ ngơi." Lê Tinh gật đầu, trong lòng có chút luyến tiếc vì ngày mai không được gặp anh. Nhưng cô cũng hiểu anh cần kiếm tiền, mà cô lại tiêu rất nhiều, cô liếc nhìn anh lần nữa, ngượng ngùng nói: "Em vào nhà đây."

Cô bước vào sân, đi vài bước lại quay đầu nhìn anh.

Trong nhà họ Lê, mọi người đang chờ Lê Tinh để bắt đầu bữa tối. Trên bàn đã dọn sẵn chén đũa, mỗi người đều đã được múc cơm. Một chiếc bàn tròn lớn, chỉ có vị trí của Lê Tinh là còn trống.

Không ngoài dự đoán, khi Lê Tinh ôm bó hoa hồng bước vào, ánh mắt của cả nhà đồng loạt hướng về cô.

Cậu nhóc Thiên Tứ ngồi gần cô nhất, đang cầm một chiếc đùi gà cắn dở, nhìn thấy cô liền reo lên: "Cô Út, cuối cùng cô cũng về rồi! Lần sau cô đi biệt thự cổ thì nhớ gọi con nhé. Chỗ đó vui lắm, con thích đi!"

Loading...