Xe nhập khẩu cần gấp, lại phải nhờ vả nhiều mối quan hệ, xe đứng tên Lê Tinh, định bụng sau khi đón dâu xong sẽ đưa cho Lê Tinh đi, còn anh vẫn lái chiếc Jetta cũ của mình.
Nghe xong, Phạm Trường Hải vỗ vai Lục Huấn, nửa ngày mới mở miệng: "Cậu còn si tình hơn cả tôi, tôi bái phục!"
Cũng vì khâm phục Lục Huấn, lẽ ra hôn lễ này Phạm Trường Hải phải đến nhà họ Lê với tư cách anh rể nuôi của Lê Tinh, nhưng cuối cùng lại trở thành thành viên trong đội ngũ đón dâu của nhà trai. Bên Hà Trân, vì Phàm Phàm vẫn còn sợ người lạ nên chị ấy không thể tham dự, đành nhờ chú hai Hà đại diện đến dự.
Xe chạy đến bồn hoa thì không thể vào sâu hơn nữa. Lục Huấn, Phạm Trường Hải và Thuận Tử lần lượt xuống xe, những người đi cùng xe phía sau cũng xuống theo, phụ trách mang đồ đạc chuẩn bị cho việc đón dâu.
Chưa đi được mấy bước, đã bị một đám thanh niên mười bảy mười tám tuổi, cao to vạm vỡ xông ra bao vây, đồng thanh hô to: "Chào dượng Út!"
"Chết tiệt!" Thuận Tử há hốc mồm kinh ngạc.
Hai năm nay đi theo Lục Huấn, Thuận Tử cũng coi như được mở mang tầm mắt, nhưng chưa bao giờ anh thấy một đám thanh niên đầu xoăn tít đều tăm tắp như vậy, trong đó có mấy người rõ ràng là đã qua rèn luyện, khí thế bức người, lại còn chào theo kiểu nhà binh chuẩn chỉnh, nhìn là biết không phải con nhà bình thường.
Phạm Trường Hải nhìn đám thanh niên cao hơn cả mình, ai nấy đều lanh lợi, cũng có chút ngạc nhiên. Trước đó ở nhà, anh ta đã nghe chú Hai nói, gen nhà họ Thẩm và họ Lê rất mạnh, con cái sinh ra đều tóc xoăn tít, hơn nữa họ rất mắn đẻ, chỉ riêng nhánh Thẩm Mậu Huân thôi mà con cháu đã đủ ngồi kín hai bàn.
Lúc đó anh ta nghe còn chưa tin, bây giờ tận mắt chứng kiến mới thấy quả thực không hề phóng đại, đúng là thế lực hùng hậu.
Anh ta không nhịn được, ghé sát tai Lục Huấn nhỏ giọng nói: "Nhà vợ cậu có nhiều anh em họ hàng quá đó, hôm nay e rằng cậu không dễ dàng vượt qua ải này đâu."
Lục Huấn không nói gì. Hôm nay anh dậy từ năm giờ sáng, trao đổi công việc với người phụ trách bên khách sạn, giao cho ông nội Lục và Vũ Tiến tiếp đón khách khứa ở biệt thự cổ.
Sáng sớm anh tự mình lái xe đi lấy hoa tươi đã đặt trước, rồi gọi điện giục Thuận Tử, Phạm Trường Hải cùng những người khác đến cổng nhà máy chờ sẵn, canh đúng giờ lành thì đốt pháo, lái xe vào đây. Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng được thấy cô.
Cả tuần rồi anh vẫn chưa gặp mặt cô, gọi điện cũng chỉ nói được vài câu, đến tìm cô thì toàn là vồ hụt.
Ớ Hậu Quê
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-228.html.]
Hôm qua khó khăn lắm mới biết tin cô ở nhà, anh lấy cớ mang két sắt đến, lại trùng hợp cô vừa ra sân bay đón cậu Cả và dì Hai cùng mọi người. Lại còn có cái quy định cổ hủ nào đó là cô dâu chú rể không được gặp nhau trước ngày cưới, anh muốn ở lại nhà họ Lê chờ cũng không được.
Từ khi hai người yêu nhau, anh luôn cố gắng kiểm soát thời gian công tác trong vòng ba ngày, lần này đột nhiên xa nhau lâu như vậy, người ta nói "một ngày không thấy như cách ba thu", chẳng biết anh đã trải qua bao nhiêu mùa thu rồi.
Ngày đêm, trong mơ ngoài đời đều là hình bóng cô, tối tắm nước lạnh một lần, sáng lại thêm một lần nữa. Ngày nào anh cũng đếm từng giây từng phút, chỉ mong đến ngày hôm nay được rước cô về dinh, có thể ngày ngày ngắm nhìn, lúc nào cũng gặp gỡ.
Bây giờ cho dù là bố vợ đứng chắn trước mặt, anh cũng phải nghĩ cách để ông nhường đường.
Lục Huấn đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng nhận ra Lê Hà Niên, cậu mặc áo sơ mi trắng quần đen, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo, đang đứng cạnh Lê Hà Dương trong đám đông. Anh hiểu ra, liền lấy túi đựng lì xì từ tay Thuận Tử, rút ra một xấp dày.
"Chào mọi người, hôm qua tôi đến đây nhưng không gặp được mọi người."
Lục Huấn vừa nói vừa đưa lì xì cho Lê Hà Dương: "Hà Dương, đây đều là anh em họ của con phải không? Con giúp dượng phát lì xì cho mọi người nhé."
Mấy hôm nay, Lê Hà Dương đã dần dần coi Lục Huấn là dượng Út rồi. Nếu là ngày thường, Lục Huấn nói một tiếng, cậu chắc chắn sẽ vui vẻ giúp đỡ, nhưng hôm nay, nhìn xấp lì xì đưa đến trước mặt, cậu do dự liếc nhìn Lê Hà Niên bên cạnh, rồi kéo quai quần yếm kẻ caro, cười ngượng nghịu: "Dượng Út, phát lì xì thì được thôi ạ, nhưng mà trước khi phát, chúng con có mấy câu hỏi muốn hỏi dượng đã."
Ý là muốn Lục Huấn tự mình vượt ải, điều này không nằm ngoài dự đoán của anh. Nụ cười trên mặt Lục Huấn không hề giảm: "Có câu hỏi muốn hỏi dượng? Câu hỏi gì vậy?"
Lê Hà Dương không trả lời ngay, cậu nhìn về phía anh trai Lê Hà Niên, người cao hơn mình một cái đầu.
Lúc này Lê Hà Niên mới chào hỏi Lục Huấn: "Dượng Út? Con là Lê Hà Niên, trước đây chúng ta đã nói chuyện điện thoại hai lần. Hôm qua nghe nói dượng đến, nhưng thật không khéo hôm qua con và cô Út, chú Ba đi Cổ Lâu rồi, lúc về thì dượng vừa đi."
Lê Hà Niên nở nụ cười ôn hòa, cộng thêm gương mặt trẻ con, tạo ấn tượng ban đầu là một thanh niên tuấn tú, hiền lành, dễ mến.
Lê Hà Niên quả thực là người có tiếng nói trong khu tập thể, trường học, thậm chí cả trong đám anh em họ này. Dù là mấy anh em nhà họ Thẩm lớn lên ở Tây Bắc, hay là mấy anh em nhà họ Phó ở Thượng Hải đã quen biết Lê Hà Niên từ lâu, đều rất nể phục người anh họ hơn mình vài tuổi này. Chỉ cần nhìn cậu đứng một mình ở giữa cũng đủ hiểu.
"Trước đây dượng cũng đoán là Hà Niên, cô Út của con thường nhắc đến con." Lục Huấn cũng mỉm cười ôn hòa.
"Con lớn lên cùng cô Út, chỉ có hai năm nay con đi học ở học viện Điện ảnh nên về nhà ít hơn. Nhưng con sắp tốt nghiệp rồi, sẽ cố gắng xin phân công về hãng phim gần nhà."