Khi nhắc đến Lê Tinh, nụ cười của Lê Hà Niên càng thêm chân thành. Cậu cũng không vòng vo, bèn nói thẳng: "Con có mấy câu hỏi muốn hỏi dượng Út."
"Cứ hỏi." Lục Huấn gật đầu ra hiệu cho Lê Hà Niên cứ tự nhiên. "Dượng hiểu cô Út con chứ?"
Một câu hỏi hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Lục Huấn không cần suy nghĩ, trả lời ngay: "Tuy dượng quen biết cô con chưa lâu, nhưng mấy tháng nay cô dượng đều thẳng thắn trao đổi, có thể coi là hiểu nhau."
"Cô ấy thích ăn món gì? Không thích ăn món gì? Ghét nhất loại quả nào?" Lê Hà Niên không đợi Lục Huấn kịp phản ứng, liên tiếp đưa ra câu hỏi.
Lục Huấn không chút do dự nói ngay: "Thích nhất là ăn viên chiên, thịt lươn, ghét nhất là bí đao. Quả ghét nhất là táo, cô ấy không thích gọt vỏ, cũng sợ chua răng, thích ăn hoa quả ngọt hơn, nhưng dâu tây chua chua ngọt ngọt thì cũng thích."
Lục Huấn trả lời nhanh và chính xác, Lê Hà Niên nhìn anh một cái rồi hỏi tiếp: "Cô Út thích xem phim thể loại gì? Sở thích thường ngày là gì?"
"Cô ấy không có..."
" "
"....thể loại phim nào ghét cả. Nói là muốn xem nhất mà cũng sợ xem nhất thì chắc là phim kinh dị. Xem phim tình cảm, phim gia đình cô ấy sẽ khóc, phim hoạt hình thì có thể ngồi xem rất lâu. Sở thích thường ngày thì có nhảy múa..." Lục Huấn dừng lại một chút: "Đọc sách trước khi ngủ nửa tiếng cũng là sở thích của cô ấy, hai cái này có lẽ ngang nhau."
"... Cái này dượng cũng biết á?" Lê Hà Dương ở bên cạnh kinh ngạc thốt lên.
Lê Tinh thích đọc tiểu thuyết, về nhà nếu tập luyện xong mà không hứng thú múa nữa thì thường sẽ cầm một cuốn tiểu thuyết đọc, ngay cả khi chơi với Thiên Tứ cũng không bỏ, có hứng thú nhảy múa cũng không ảnh hưởng đến việc đọc tiểu thuyết của cô, đọc trước khi ngủ, thỉnh thoảng còn lật xem mấy cuốn tạp chí mà cậu để trong phòng sách của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-229.html.]
"Cô Út kể cả chuyện này với dượng luôn á?" Lê Hà Dương thật sự không ngờ, hai người mới quen nhau có một thời gian mà đã có thể nói chuyện đến cả việc đọc sách trước khi ngủ.
Lục Huấn liếc nhìn Lê Hà Dương, không giải thích tại sao anh biết Lê Tinh thích đọc sách trước khi ngủ. Đây là lúc hai người thân mật nhất, anh đã gặng hỏi ra, còn cố ý hỏi cô có thích xem phim người lớn không, bây giờ trên thị trường đã có đầu đĩa VCD, phim người lớn có thể xem ở nhà, nếu cô thích, anh không ngại xem cùng cô. 🤣
Anh cảm thấy khi có cô bên cạnh, anh có thể vượt qua cảm giác phản cảm và ghê tởm khi xem phim người lớn.
"Còn câu hỏi nào nữa không? Hà Niên?" Lục Huấn thu hồi suy nghĩ, hỏi Lê Hà Niên.
Lê Hà Niên nhìn Lục Huấn với ánh mắt kỳ lạ, cậu không giống như Lê Hà Dương chưa trải sự đời, cậu là người làm phim, những thứ nên học không nên học, cậu đều biết một chút.
Những cuốn tiểu thuyết mà cô Út cậu thích xem không chỉ đơn thuần là tình yêu nam nữ, bình thường ở nhà xem còn phải bọc bìa sách, chủ đề này chắc chắn không thể nào xuất hiện trong những cuộc trò chuyện thông thường của hai người.
Sự thân mật như vậy, cô Út chưa từng dành cho Quý Lâm.
"Không còn câu hỏi nào nữa, nhưng bây giờ còn một thử thách dành cho dượng."
Lê Hà Niên xoay chuyển ý nghĩ, cười một tiếng, rồi lấy ra xấp ảnh mà cậu vẫn luôn cầm trong tay: "Đây là những bức ảnh con chụp cô Út gần đây, con đã che đi những phần khác, chỉ để lại những bộ phận đặc tả, ví dụ như tay, mắt, mũi, miệng, tai, rồi còn trộn lẫn vào đó một số bức ảnh đặc tả của người khác. Con muốn xem thử khả năng quan sát của dượng, có thể tìm ra những bức ảnh của cô Út không. Con đã cho vào tổng cộng mười bức ảnh của cô Út, nếu dượng tìm ra được năm bức là coi như qua ải."
"Tìm ảnh? Tìm ảnh thì có gì khó đâu, Xuyên Tử, cậu mau tìm đi, để chúng ta còn vào cửa vượt ải anh vợ, đón cô dâu nào!"
Trước đó thấy đám thanh niên này hùng hổ chặn đường, Thuận Tử còn lo lắng không biết làm sao để ứng phó với đám nhóc này, thấy Lục Huấn đưa lì xì mà chúng vẫn không chịu buông tha thì càng sốt ruột, mãi đến khi Lục Huấn đối đáp trôi chảy, anh ta mới yên tâm phần nào. Nghe thấy thử thách, anh ta hoàn toàn thả lỏng.
Lê Hà Dương thì định nói gì đó rồi lại thôi, mấy anh em họ Thẩm và họ Phó bên cạnh vừa mới trải qua một phen tra tấn tìm ảnh, nghe vậy đều lộ vẻ mặt hóng chuyện: "Đúng rồi ạ, chúng con đã chuẩn bị khăn mặt nóng để lau mồ hôi cho dượng Út rồi, dượng mau tìm đi, kẻo lát nữa khăn nguội mất."
"Sao nghe câu này thấy sai sai nhỉ?" Mấy anh em họ vui sướng khi người gặp họa rõ ràng như vậy, Thuận Tử thấy lạnh sống lưng, anh ta lẩm bẩm một tiếng, bước lên nhìn xấp ảnh Lê Hà Niên đưa cho Lục Huấn, anh ta nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, mắt như muốn lồi ra: "Cái... cái này làm sao mà tìm được?"
Lê Hà Niên đưa hẳn một xấp mấy chục bức ảnh, tất cả đều chỉ chụp đặc tả một bộ phận, tay hoặc miệng, mắt... ngay cả phông nền cũng na ná nhau, Thuận Tử nhìn bức nào cũng thấy giống nhau, anh ta toát mồ hôi hột, cảm thấy hôm nay tiêu rồi, bèn nhìn chằm chằm vào Lục Huấn hỏi: "Xuyến Tử, cậu tìm được không? Hay là để tôi đi mời mẹ vợ ra giúp đỡ nhé?"