Vài cậu em họ khâm phục khả năng quan sát tinh tường lúc trước của Lục Huấn thì cổ vũ: "Chú rể cố lên nhé! Chú ba của chúng con là binh vương trong quân đội đó ạ!"
"Binh vương á?"
Nhìn Lê Thừa với khí thế hùng hồn, Thuận Tử há hốc mồm. Trước đây, anh ta biết gia đình họ Lê đều là người tài, cũng biết Lê Tinh có một người anh trai làm lính, nhưng không ngờ lại lợi hại đến vậy.
Thuận Tử cảm thấy hôm nay mình thật sự được mở mang tầm mắt.
Giờ anh ta thậm chí có thể hiểu được vì sao Lục Huấn lại muốn đổi xe để cưới vợ, cô gái nhà người ta như vậy, nếu không có chút bản lĩnh thì thật sự sẽ để cô ấy chịu thiệt thòi.
Bàn được bê đến, Lục Huấn cởi áo khoác ngoài, tháo khuy măng sét, xắn tay áo lên rồi đặt tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn Lê Thừa: "Anh Ba, mời."
"Được!"
Thấy Lục Huấn ra dáng vào trận, Lê Thừa cũng toát ra khí thế, nhếch môi đáp lại, đưa cánh tay rắn chắc đặt lên bàn.
"Wow! Ngầu quá! Họ bắt đầu so tay rồi!"
Bên cửa sổ tầng hai, Quyên Quyên, Tú Tú và mấy cô gái khác gần như nhoài người ra ngoài nhìn xuống dưới, đồng thanh thốt lên, các đôi mắt đều sáng rực. Bình tĩnh hơn một chút, Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ nghe thấy động tĩnh cũng nhìn xuống, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "So tay, cũng chỉ có bọn họ mới nghĩ ra."
"Nhưng mà, chưa thấy ai thắng được chú Ba trong trò này, ải này của Lục Huấn khó qua đây!" Hà Lệ Quyên nói.
Thường Khánh Mỹ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc không đến mức phải thắng mới qua ải chứ?"
"Nhưng mà, trong tình huống này không thắng thì không được đâu!" Một cô gái hàng xóm tiếp lời.
Lê Tinh đang ngồi trên giường thì lại không ngồi yên được nữa, cô nhoài người về phía trước, rõ ràng chẳng nhìn thấy gì nhưng vẫn cứ cố vươn cổ ra.
Lục Huấn so tay với anh Ba, cô nhất thời không biết nên cổ vũ cho ai.
Cô biết anh Ba mình lợi hại thế nào, dù là đám con trai ở khu tập thể hay mấy anh họ bên ngoại, chẳng ai thắng nổi anh ấy. Lực tay của Lục Huấn cũng rất khỏe, anh có thể bế cô bằng một tay.
Nhưng ai lợi hại hơn, cô lại không rõ.
Lê Tinh tuy người ở trên giường, nhưng hồn đã bay xuống dưới nhà. Ở dưới nhà đang trong tình thế giằng co.
Lục Huấn và Lê Thừa đều có sức khỏe hơn người, lại ngang tài ngang sức. Hai cánh tay đặt trên bàn gân guốc nổi lên, tựa như hai ngọn núi đang dùng sức chống đỡ lẫn nhau, không hề nhúc nhích, chỉ có chiếc bàn gỗ hình vuông khẽ rung lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-232.html.]
Những người xung quanh nín thở, chăm chú nhìn vào bàn: "Chú Ba, cố lên!"
Không biết ai khẽ hô lên, Thuận Tử nghe thấy liền hét theo: "Xuyến Tử cố lên! Cậu làm được!"
"Chú Ba cố lên!" "Xuyến Tử cố lên!"
Tiếng hô vang lên nối tiếp nhau, trong sân tràn ngập tiếng cổ vũ, khiến Thẩm Mậu Huân, ông cụ Hà đang ngồi trong nhà chính cũng phải ra xem.
Việc đám trẻ con chặn cửa, Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh vốn không định can thiệp, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà quan sát tình hình dưới sân.
"Được đó, sức khỏe không tồi." Lê Thừa âm thầm tăng thêm lực, một sợi gân trên cổ nổi lên, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười thoải mái nói với Lục Huấn.
Lục Huấn cũng cười đáp: "Anh Ba càng khỏe hơn."
Trong lúc nói chuyện, chiếc bàn trước mặt hai người lại rung lên. "Thế này... còn phân định được thắng thua không?"
Cùng với những cơn rung lắc của chiếc bàn, tay của cả hai đều đỏ ửng, vùng cổ đến mặt cũng đỏ gay, nhưng hai cánh tay ở giữa vẫn đang giằng co quyết liệt. Thi thoảng có chút lệch đi rồi lại được đưa về vị trí cũ, cứ thế lặp đi lặp lại, trong đám đông bắt đầu có người xì xào bàn tán.
Lê Chí Quốc và Lê Chí Quân cũng nhíu mày. Ban đầu họ dự tính nếu Lục Huấn thua trong cuộc so tay này thì sẽ phạt anh uống một chén rượu, kết quả lại nằm ngoài dự đoán, sức mạnh của Lục Huấn không hề thua kém Lê Thừa. Trời nóng nực, người vây xem trong sân lại đông, dù khắp nơi đều có quạt cây đang thổi nhưng ai nấy cũng toát mồ hôi.
Quan trọng nhất là không thể trì hoãn giờ lành được nữa.
"Em Ba, giờ lành sắp đến rồi." Nhìn dòng người khách khứa ngày càng đông trong sân, Lê Chí Quốc không nhịn được lên tiếng.
Lê Thừa liếc nhìn anh Cả, không nói gì.
Lục Huấn nhìn Lê Thừa, trận so tay đã kéo dài gần nửa tiếng, anh và Lê Thừa ngang tài ngang sức, cả về sức bền lẫn lực tay đều không ai kém ai. Nếu là trước đây, có lẽ anh đã nhường Lê Thừa một chút, nhưng hôm nay anh đến để cưới Tinh Tinh, không thể nhường nhịn nhận thua, Lê Thừa cũng vậy.
Nhưng cứ tiếp tục giằng co thế này hiển nhiên cũng không được.
"Anh Ba, hôm nay không thể bỏ lỡ giờ lành, chúng ta hòa nhau được không? Lần sau rảnh rỗi em sẽ lại cùng anh Ba so tài." Cuối cùng Lục Huấn cũng chủ động lên tiếng.
Lê Thừa đang chờ câu nói này, anh ấy đương nhiên biết cứ tiếp tục so tài thế này thì có lẽ phải kéo dài đến tối, nhưng nếu không có một bậc thang thích hợp thì anh ấy không thể cứ thế nhường được. Đây không phải là vấn đề sĩ diện, mà là vấn đề lập trường đứng về phía em gái.
Nhượng bộ một bước sẽ phải nhượng bộ mãi, đại diện cho em gái, anh ấy không thể là người nhượng bộ. Lục Huấn cũng coi như biết điều.
"Được! Hôm nay đến đây thôi, em gái tôi giao cho cậu, hãy đối xử tốt với nó, thực hiện lời hứa của cậu, nếu không tôi sẽ đến đón nó về bất cứ lúc nào!" Lê Thừa nói rồi nhanh chóng buông tay.