Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
"Thật là lợi hại, hai người suýt chút nữa đã phá tan cái bàn này rồi, vậy mà vẫn không phân thắng bại."
Người xem không khỏi thốt lên. Thầm Mậu Huân nãy giờ vẫn im lặng quan sát ở cửa, thu hồi ánh mắt nói với Lê Vạn Sơn: "Con rể em tìm được quả thật không tồi, nếu ở lại quân đội thì tiền đồ sẽ không kém gì Lê Thừa."
Trong lời nói có chút tiếc nuối.
Hôm nay gả con gái, trong lòng Lê Vạn Sơn vừa chua xót vừa vui mừng, nghe anh vợ nói vậy, ông chỉ cười đáp: "Mỗi người một số phận, cậu ấy bây giờ cũng không tệ. Anh Cả vào trong ngồi đi, bọn họ sắp lên lầu đón dâu rồi."
"Ừm." Thẩm Mậu Huân khẽ gật đầu, quay về chỗ ngồi. Bên kia, Thẩm Phương Quỳnh cũng mời ông cụ Hà và những vị khách khác về chỗ ngồi tiếp tục trò chuyện.
Cửa chính được dọn trống, chiếc bàn so tay trong sân được khiêng đi. Lục Huấn đưa cho mỗi anh vợ một điếu thuốc, rồi phát cho mọi người xung quanh. Thuận Tử hô to: "Lên lầu đón cô dâu thôi!", cả đoàn người liền tiến vào phòng khách, đi thẳng lên tầng hai.
"Đến rồi, đến rồi! Đến lượt chúng ta ra sân rồi. Thím Cả, thím Hai, hai người ở bên ngoài, chúng con ở bên trong nhé!"
Quyên Quyên và mấy cô gái ở trên lầu xem náo nhiệt xong, thấy mọi người vào phòng khách thì vội vàng rời khỏi cửa sổ.
Làm phù dâu chặn cửa vừa được nhận bao lì xì lại vừa vui vẻ vừa hồi hộp, mấy cô gái lần đầu làm chuyện này, ai nấy đều hào hứng, dặn dò Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ: "Thím Cả, thím Hai, lát nữa chúng ta cứ làm theo kế hoạch đã bàn, bắt họ làm thơ nhé! Nhất định phải cho họ biết cô dâu rất quý giá khó cưới, cưới về rồi phải biết trân trọng!"
"Được, haha, vậy thím với thím Hai chặn ở ngoài, bên trong giao cho các con."
Trong nhà lần đầu tiên có nhiều cô gái trẻ như vậy, Hà Lệ Quyên thấy đám trẻ này đáng yêu lại lễ phép nên vui vẻ đồng ý, cùng Thường Khánh Mỹ ra ngoài. Vừa ra đến cửa thì Lục Huấn và đoàn người đã xông tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-233.html.]
Dưới lầu tốn gần một tiếng đồng hồ, Lục Huấn đã sớm sốt ruột không yên. Vừa lên lầu nhìn thấy Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ, anh lập tức lấy túi đựng bao lì xì từ tay Thuận Tử, tiến lên nhét bao lì xì cho họ như không tiếc tiền: "Chị dâu Cả, chị dâu Hai, hai chị tốt nhất, giúp em mở cửa với."
"Haha, chúng tôi tốt thì đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà mở cửa thì..." Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ đều thoải mái nhận lấy một xấp bao lì xì, trên mặt tươi cười nhưng không lập tức nhường đường.
"Lục Huấn, cậu xem, chúng tôi hai người ở ngoài này, trong phòng còn có mấy đứa cháu gái của Tinh Tinh. Bọn nhỏ thấy cô Út của chúng xinh đẹp lại hiếm có nên không muốn để người ta dễ dàng cưới đi như vậy. Cho nên, chúng có một yêu cầu dành cho cậu, chỉ cần cậu làm được, chúng sẽ lập tức mở cửa!"
Cưới vợ phải qua ba ải, Lục Huấn đã dự liệu trước. Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía sau Hà Lệ Quyên, trên mặt nở nụ cười hỏi: "Ừm, được, chị dâu Cả cứ nói, yêu cầu gì ạ?"
Thấy Lục Huấn đáp ứng sảng khoái, Hà Lệ Quyên càng vui vẻ. Chị ấy nhìn em dâu Thường Khánh Mỹ, Thường Khánh Mỹ liền nói: "Cũng không khó lắm, em rể này, hình như cậu đã gần một tuần không gặp Tinh Tinh nhà chúng tôi rồi nhỉ? Có nhớ em ấy không?"
"Nhớ!" Lục Huấn đáp không chút do dự, ánh mắt lại liếc nhìn cánh cửa phòng sơn đã được đóng chặt. "Bảy ngày nay, ngày nào anh cũng nhớ, cả trong mơ lẫn ngoài đời."
Ở trong phòng, nghe thấy tiếng "nhớ", rồi lại nghe câu nói tiếp theo, Lê Tinh xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng như thoa phấn.
Mấy cô gái Quyên Quyên đang áp tai vào cửa nghe lén, lần đầu tiên thấy người ta thổ lộ trực tiếp như vậy, không nhịn được kích động la lên: "Nhớ thì làm thơ đi!"
"Làm thơ tình, thơ nhớ nhung!"
Tiếng ồn ào vang lên từ trong phòng. Thường Khánh Mỹ cười nói: "Em rể nghe thấy rồi chứ? Yêu cầu cậu làm thơ, thơ tình, thơ nhớ nhung gì cũng được."
"Còn phải làm thơ nữa á??" Nghe thấy vậy, Thuận Tử như muốn rụng rời. Bọn họ là mấy người thô kệch, biết làm thơ cái gì chứ!
"Xuyến, Xuyến Tử, cậu đợi tôi, tôi đi mời mẹ vợ giúp cậu đây!" Lần này Thuận Tử không do dự nữa, vội vàng chạy xuống lầu.
"Thuận Tử, một mình cậu đi không được đâu, tôi đi cùng cậu!" Phạm Trường Hải lo lắng một mình Thuận Tử không mời được Thẩm Phương Quỳnh, anh ta hô lên, rồi nói với Lục Huấn: "Lục Huấn, cậu đợi chút nhé, chúng tôi đi mời chủ nhiệm Thẩm lên." Nói xong liền vội vàng đuổi theo xuống lầu.