Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-07-02 02:28:27
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khanh du Đông Sơn đông phục đông, an đến xoè cánh bay trục gió tây.

Nguyện ta như tinh khanh như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết.

Nguyệt tạm hối, tinh thường minh.

Lưu minh đãi nguyệt phục, ba năm cộng doanh doanh. (1)

Giọng Lục Huấn trầm ấm, khi hạ thấp giọng càng thêm dịu dàng, khiến mọi người trong phòng im bặt. Bài thơ này Lê Tinh đã từng đọc khi còn đi học, là bài "Xa xa xe ngựa", chỉ có điều chữ "quân" trong thơ đã được đổi thành chữ "khanh".

Lục Huấn đọc bài thơ này là muốn bày tỏ tình cảm của mình, nỗi nhớ nhung của anh trong những ngày qua, muốn cô luôn ở bên cạnh. Nhưng Lê Tinh lại cảm thấy chột dạ, mấy hôm trước cô cùng Lê Hà Niên và anh Ba đi chơi khắp nơi, đáng lẽ ra nên đến biệt thự cổ tìm anh một chuyến, thật ra cô cũng nhớ anh.

"Bài này... hình như em đã từng nghe..." "Quyên Quyên, Tú Tú, các con mở cửa đi!"

Tú Tú nhớ ra bài thơ này, đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy Lê Tinh lên tiếng, cô ấy không khỏi ngừng lại nhìn Lê Tinh, thấy Lê Tinh nhìn họ cười rạng rỡ: "Mở cửa cho anh ấy lì xì cho các con, cô thấy vẫn là bao lì xì quan trọng hơn, các con thấy sao?"

Trong phòng im lặng trong giây lát, có lẽ không ai ngờ cô dâu lại đột nhiên lên tiếng.

"Cô Út ơi." Tú Tú không nhịn được gọi.

"Ừm, sao vậy? Cô nói gì sai à?" Lê Tinh chớp mắt, mặt hơi đỏ lên. Cô chỉ cảm thấy Lục Huấn thật không dễ dàng, vào cửa mà phải mất hơn một tiếng đồng hồ, trời nóng như vậy, anh còn mặc tây trang thắt cà vạt, không nhịn được nên đã lên tiếng thay anh.

"Hay là, các con còn gì muốn thử thách anh ấy nữa không?"

"Không, không... không còn nữa ạ!" Quyên Quyên và Tú Tú đồng thanh nói.

"Cô Út nói không sai!"

"Chú rể đã đọc xong thơ rồi, chúng ta nên mở cửa thôi! Mở cửa lấy bao lì xì!"

Quyên Quyên hoàn hồn, vội vàng lên tiếng, rồi nhanh chóng đảo mắt hỏi vọng ra ngoài: "Chúng con mở cửa rồi, có bao lì xì nữa không ạ?"

"Có!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-235.html.]

Lục Huấn lập tức trả lời, nhưng lúc trước vì quá sốt ruột muốn mua chuộc Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ mở cửa nên đã đưa hết bao lì xì rồi. Anh sờ soạng trên người, cuối cùng lấy ra ví tiền, rút ra một xấp tiền dày cộp, cong ngón tay gõ cửa: "Mở cửa, lì xì đây!"

"Vậy... tôi mở cửa nhé?" Quyên Quyên nghe thấy vậy, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa, hỏi ý kiến mọi người.

Mọi người đồng thanh đáp: "Mở đi, mở đi. Thơ đã đọc rồi, cô dâu cũng gật đầu rồi."

"Đúng vậy, mở cửa, mở cửa lấy bao lì xì thôi!"

"Haha, được rồi, vậy... mở cửa nhé!" Quyên Quyên cười nói, xoay tay nắm cửa, mở ra.

Cửa vừa hé ra một khe hở, Lục Huấn lập tức dùng chân chặn lại, rồi nhẹ nhàng đẩy ra, bước thẳng vào phòng đưa xấp tiền trên tay cho Quyên Quyên: "Cầm lấy chia đi." Rồi ánh mắt liền hướng về phía Lê Tinh đang ngồi bên chiếc giường.

Vừa bước vào phòng, đối diện cửa chính là chiếc giường công chúa bằng thép màu trắng rộng 1,5m, màn ren đầu giường màu hồng anh đào buông xuống từ trên đỉnh, trên giường là bộ ga trải giường và vỏ chăn bằng nhung đỏ, dựa vào tường chất đầy nửa giường thú nhồi bông. Lê Tinh ngồi trước đống thú nhồi bông, đôi mắt long lanh như nước nhìn về phía anh.

Cô trang điểm theo kiểu tóc cô dâu xinh đẹp, trên đầu đội vương miện kim cương đính kèm khăn voan trùm đầu kiểu công chúa, người mặc chiếc váy cưới màu trắng mà anh đặc biệt đặt may đo cho cô từ Hong Kong. Thiết kế váy cưới cổ chữ V hở vai, kiểu dáng xếp tầng cánh hoa trắng, đuôi váy dài thướt tha, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, đôi chân thon dài ẩn hiện dưới lớp váy trắng xếp tầng, vòng eo nhỏ nhắn thon gọn.

Gương mặt cô xinh đẹp quyến rũ, lông mày thanh tú, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng, tựa như đóa sen vừa hé nở, trong veo mà không kém phần kiều diễm. Làn da trắng như tuyết, còn trắng hơn cả chiếc váy cưới tinh khôi mà cô đang mặc, lại càng thêm mịn màng trong trẻo. Ngồi trên chiếc giường nhung đỏ rực, sắc đỏ và trắng tương phản đến cực hạn, người đẹp hơn hoa, rực rỡ hơn hoa, đẹp đến mức hoàn mỹ.

Nhìn thấy cô, bao nhiêu ngày mong nhớ, bao nhiêu ngày tâm trạng bồn chồn lo lắng của Lục Huấn trong nháy mắt đều tan biến, chỉ còn lại sự viên mãn.

Bảy ngày, một trăm sáu mươi tám giờ, mười nghìn lẻ tám mươi phút, sáu trăm lẻ bốn nghìn tám trăm giây, anh vượt qua ba cửa ải, cuối cùng cũng được gặp cô.

"Tinh Tinh, anh đến đón em về nhà."

Lục Huấn từng bước tiến về phía Lê Tinh, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, khóe môi cong lên đưa tay về phía cô.

(1)Dịch nghĩa:

Xe xa xa, ngựa dập dìu.

Nàng du ngoạn đông rồi lại đông, sao chẳng thể bay theo gió tây?

Ước gì anh như sao nàng như trăng, đêm đêm tỏa sáng rực rỡ. Trăng khi khuyết, sao luôn sáng.

Giữ ánh sáng chờ trăng tròn lại, mười lăm soi sáng khắp nơi nơi.

Loading...