Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:18:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tinh Tinh, anh đến đón em về nhà.

Lê Tinh cảm thấy Lục Huấn chưa bao giờ nói lời đường mật, nhưng anh dường như là người sinh ra đã biết nói lời yêu thương, câu nào cũng êm tai đến vậy. Giống như lúc nãy đọc thơ, khiến cô gạt bỏ sự e thẹn và xấu hổ mà bảo họ mở cửa, bây giờ cũng vậy, anh đưa tay ra, nói đến đón cô về nhà.

Cô ngước mắt nhìn anh, anh cũng đang cúi đầu nhìn cô. Họ đã bảy ngày không gặp mặt, cô đều nhớ rõ.

Chỉ là trước đó người nhà nói trước khi cưới không nên gặp mặt, cô không tiện chủ động đi tìm anh. Lúc anh gọi điện thoại, mọi người trong nhà đều có mặt, Lê Hà Niên còn ngồi ngay bên cạnh, cô cũng không nói ra được lời bảo anh đến đón. Thêm vào đó, Hà Niên và anh Ba cũng đã lâu không về, thời gian ở nhà cũng không dài, hôm nay hôn lễ của cô kết thúc là họ phải đi rồi, cô muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên họ.

Nhưng mà... bây giờ cô có thể toàn tâm toàn ý ở bên anh rồi.

"Ừm." Lê Tinh cúi đầu, khẽ mím môi đáp, một tay đang đặt trên đầu gối đưa lên nắm lấy tay anh.

Lục Huấn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. "Đẹp đôi quá!"

Tú Tú cầm số tiền mà chị họ Quyên Quyên chia cho, nhìn đôi tân lang tân nương trước giường. Cô dâu mặc váy cưới trắng muốt, chú rể mặc tây trang đen thắt cà vạt, hai người tay trong tay như bước ra từ trong phim vậy, cô gái nhỏ không khỏi thốt lên, hai mắt sáng lấp lánh.

"Rất đẹp đôi!" Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ nhìn cảnh này cũng mỉm cười.

"Được rồi, sắp đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta xuống trước đi." Hà Lệ Quyên nhận ra Lục Huấn muốn ở riêng với Lê Tinh một lát, liền gọi các cô gái trong phòng xuống lầu, rồi nói với Lục Huấn: "Hai em lát nữa cũng xuống nhé, còn phải đi chúc rượu. Còn có cậu Cả, dì Hai nữa, hôm qua lúc họ đến thì Lục Huấn đã đi rồi, lát nữa xuống chào hỏi mọi người."

"Vâng, chị dâu Cả, em biết rồi." Lục Huấn gật đầu đáp, nhưng tay vẫn không buông Lê Tinh ra.

Xa nhau lâu ngày, cuối cùng người cũng đã ở trong tay anh, anh không nỡ buông ra.

Hà Lệ Quyên cũng không để ý, chị ấy và Thường Khánh Mỹ còn phải xuống dưới giúp tiếp khách, dặn dò xong liền dẫn Quyên Quyên và những người khác xuống, còn chu đáo đóng cửa lại cho họ.

Trong phòng chỉ còn lại Lê Tinh và Lục Huấn, bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-236.html.]

Lục Huấn ngồi xuống cạnh Lê Tinh, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô. Lê Tinh cảm thấy không thoải mái, vành tai ửng hồng, ánh mắt đảo khắp phòng, một lúc sau mới liếc nhìn bộ tây trang đen trên người anh: "Anh không nóng à?"

Từ đầu tháng mười đến nay, hôm nay được coi là một ngày nóng nực. Mấy hôm trước cô đã cất chiếc quạt cây đi, hôm nay lại phải lấy ra dùng. Cô ở trong phòng có quạt thổi mà còn thấy nóng, anh mặc kín mít như vậy, nhìn đã thấy nóng rồi.

"Cũng bình thường." Lục Huấn nhìn theo ánh mắt của cô đang liếc nhìn bộ áo trên người mình, khẽ cười: "Em ở bên cạnh rồi, anh không thấy nóng nữa."

Em ở bên cạnh rồi, anh không thấy nóng nữa...

Lê Tinh nghe mà trong lòng xao xuyến, khóe môi khẽ cong lên, nhưng lại liếc nhìn anh: "Ồ... hóa ra em là cục nước đá giải nhiệt, khiến anh mát lạnh cả người luôn hả?"

Cô cố tình hiểu sai ý anh, Lục Huấn cũng không bực, bàn tay to lớn nhẹ nhàng siết lấy bàn tay mềm mại đang đặt trong lòng bàn tay anh, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, mỉm cười giải thích: "Là khiến anh bình tĩnh, an yên lại."

Lê Tinh mím chặt môi không nói gì nữa, ngón tay thon dài mân mê vạt váy cưới màu trắng.

Lục Huấn đưa tay nâng mặt cô lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm của cô, yết hầu chuyển động, giọng nói trầm thấp: "Hôm nay em rất đẹp."

Dứt lời, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Lê Tinh ngẩn người trong giây lát, rồi vội vàng lấy tay che miệng: "Chờ chút, son môi bị lem mất!"

Khi cô lo lắng, đôi mắt long lanh như có nước, khiến người ta càng muốn trêu chọc, thậm chí còn muốn bắt nạt cô.

"Lem rồi anh tô lại cho em." Giọng anh khàn khàn, lại cúi xuống hôn lên tai cô, bàn tay to lớn đang nâng mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại dưới lòng bàn tay: "Mấy ngày nay nhớ anh không?"

Lê Tinh bị anh hỏi đến mức hai má nóng bừng, cô không muốn trả lời, nhưng đối diện với đôi mắt sâu thẳm như thiêu đốt của anh, nhớ đến việc mấy ngày nay anh đã tìm cô không ít lần, cô khẽ quay mặt đi, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Loading...