Sợ anh nghe thấy câu này lại kích động mà giữ chặt cô hôn ngấu nghiến, cô quay mặt lại trừng mắt cảnh cáo: "Không được làm bậy, lát nữa chúng ta phải xuống rồi!"
"Ừm, không làm bậy." Lục Huấn cười đáp, đưa tay ôm cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng tựa lên trán cô: "Anh chỉ ôm một lát thôi, ôm một lát thôi."
Đây là nhà họ Lê, lát nữa phải xuống dưới, anh biết không thể làm bậy, chỉ là... đã quá lâu không gặp, nhớ đến tận xương tủy.
Anh ôm chặt nhưng cũng rất kiềm chế. Lê Tinh do dự một chút, không đẩy anh ra, chỉ nói: "Chỉ một lát thôi nhé."
"Ừm, một lát thôi." Lục Huấn khẽ cười, cúi đầu hôn lên tóc cô, siết chặt vòng tay ôm cô hơn.
Quả thật chỉ ôm một lát, không lâu sau, Lê Hà Niên và Lê Hà Dương lên lầu gọi họ, nói cậu Cả và dì Hai đang đợi ở dưới nhà.
Không nhắc đến thân phận của Thẩm Mậu Huân và Thẩm Phương Hoa, chỉ riêng việc họ là bậc trưởng bối lớn tuổi nhất của nhà họ Lê và nhà họ Thẩm thì cũng không có lý nào để họ phải chờ đợi. Lục Huấn và Lê Tinh vội vàng xuống nhà.
Sau khi giới thiệu chào hỏi xong, ngồi trò chuyện với các bậc trưởng bối một lúc thì cũng đến giờ khai tiệc. Thẩm Phương Quỳnh và Lê Vạn Sơn tất bật lo liệu mọi việc trong nhà ngoài sân, Lê Chí Quân, Lê Thừa và các anh em khác tiếp khách, Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ dẫn Lê Hà Niên, Lê Hà Dương cùng với Thiên Tứ - đứa trẻ nhỏ nhất, đi phát t.h.u.ố.c lá và kẹo mừng ở các bàn.
Ớ Hậu Quê
Lục Huấn và Lê Tinh được anh cả Lê Chí Quốc dẫn đi từng bàn giới thiệu mời rượu. Khách khứa hai nhà Lê - Thẩm rất đông, trong đó có không ít người là bạn bè, họ hàng từ đời trước, nhiều người ngay cả Lê Tinh cũng chưa từng gặp mặt. Cứ như vậy đi từng bàn chào hỏi, mời rượu, những người có quan hệ thân thiết còn uống riêng với nhau một ly. Kết thúc bữa tiệc, Lê Tinh chỉ uống nước lọc, cảm thấy bụng mình như chứa đầy nước, còn Lục Huấn đã uống không dưới hai chai rượu trắng, mặt và cổ đều đỏ bừng.
Tuy biết tửu lượng của anh không tệ, nhưng rượu mạnh vẫn hại dạ dày, Lê Tinh nhìn anh không khỏi lo lắng, nhân lúc không ai chú ý, cô khẽ hỏi: "Anh không sao chứ?"
Ngay cả khi mời rượu, Lục Huấn cũng gần như không rời tay cô ra, dường như từ lúc đón được cô, anh đã không định buông tay nữa. Nghe cô hỏi, anh nhẹ nhàng siết c.h.ặ.t t.a.y cô như để trấn an, liếc nhìn xung quanh thấy không ai để ý, anh ghé sát lại gần cô, hạ giọng nói: "Không sao, anh uống không nhiều."
Hôm nay uống đều là rượu trắng rượu nếp, đều không phải loại có nồng độ thấp, hơi thở của anh cũng nóng hơn bình thường, giọng nói càng thêm khàn hơn, như vừa ngậm một nắm cát nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-237.html.]
"Vẫn là đừng uống nhiều quá, còn buổi tối nữa." Lê Tinh nghe vậy không nhịn được căn dặn.
"Được." Lục Huấn nhìn ánh mắt lo lắng của cô, đôi mắt đen ánh lên vẻ dịu dàng.
Lê Tinh đã dặn dò thì Lục Huấn ít khi nào không làm theo. Rất nhanh, chai rượu trắng trên tay anh đã bị Thuận Tử lấy đi thay bằng nước lọc. Sau đó, khi quay lại bàn chính ăn cơm uống rượu với các bậc trưởng bối, anh cũng không còn tiếp tục uống một cách miễn cưỡng nữa, cư xử chừng mực, biết tiến biết lùi, khiến Thẩm Mậu Huân và Thẩm Phương Hoa càng thêm coi trọng. Riêng với Thẩm Phương Quỳnh, họ nói rằng bà đã tìm được đúng người con rể, là người nhà họ Thẩm.
Đã nhiều năm rồi Thẩm Mậu Huân và Thẩm Phương Hoa không đích thân thừa nhận và khen ngợi một ai như vậy. Thẩm Phương Quỳnh nghe xong mặt mày đều vui mừng, cũng quan tâm đến Lục Huấn hơn, còn đặc biệt bảo Lê Hà Dương lấy thêm cơm cho anh, coi như giúp anh đỡ một lượt rượu.
Tiệc cưới buổi trưa được coi là đơn giản, chủ yếu vẫn là buổi tối. Ăn cơm xong, khoảng một giờ chiều, cũng đến lúc cô dâu chú rể về nhà mới. Theo phong tục ở Ninh Thành, trước khi lên xe, cần phải cho cô dâu ăn cơm tiễn.
Thẩm Phương Quỳnh mong muốn con gái sau này có cuộc sống hạnh phúc, suôn sẻ, đương nhiên sẽ không bỏ qua nghi thức này. Bà tự tay lấy cơm canh đến, cho Lê Tinh ngồi lên đùi mình, rồi chị gái Thẩm Phương Hoa đút cho cô ăn từng miếng, từng miếng một.
Ăn cơm tiễn xong, cũng là lúc phải lên đường.
Lê Thừa đến cõng em gái ra xe. Người đàn ông cao lớn, sức vóc khỏe mạnh, trọng lượng của em gái trên lưng rõ ràng chẳng đáng là bao, nhưng nghĩ đến việc đây là em gái xuất giá, bảo bối được yêu thương bao nhiêu năm nay giờ đây giao vào tay người khác, bước chân anh ấy bỗng nặng trĩu, mỗi bước đi đều vô cùng vững vàng.
Đến xe hoa, Thuận Tử dẫn theo người của Lục Huấn và mấy vệ sĩ của Phạm Trường Hải phụ trách chuyển của hồi môn lên xe tải lớn, rồi hộ tống chiếc két sắt đựng đồ quý giá của Lê Tinh.
Thẩm Phương Quỳnh thì đích thân đến thay giày cưới cho con gái, đưa cho cô và Lục Huấn mỗi người một đôi giày thêu hình hổ con, vuốt tóc con gái, nói: "Đi đi con, sau này hạnh phúc viên mãn, sống tốt với Lục Huấn nhé."
Câu nói giản dị mà khiến người ta cay sống mũi, Lê Tinh không kìm được nước mắt gọi: "Mẹ!"
Thẩm Phương Quỳnh cũng đỏ hoe mắt, nhưng ngày vui, bà không muốn khóc lóc, nhất là bà mà khóc thì Lê Tinh sẽ càng khóc dữ hơn, lát nữa chưa kịp ra khỏi cửa, lớp trang điểm bị nhòe thì sẽ không đẹp. Bà cố kìm nén, quay người lấy từ tay Lê Hà Niên quả táo đỏ và một bao lì xì dày cộp nhét cho Lê Tinh: "Thôi nào, không được khóc, lát nữa trang điểm bị nhòe thì khó sửa lắm."
Thẩm Phương Quỳnh quay sang nhìn Lục Huấn: "Mẹ giao con gái cho con, hãy đối xử tốt với nó."