Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:23:00
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ đến đây, Lục Kim Xảo không nhịn được nói: "Bây giờ tính khí của con ngày càng lớn rồi. Mẹ là mẹ chồng của con, còn phải nhìn sắc mặt con để làm việc. Tinh Tinh thì tính tình dịu dàng, sau này nói không chừng thật sự có thể hòa thuận với Hách Lệ Hoa, vậy chẳng phải là mẹ thua trong vụ cá cược của chúng ta sao?"

Cố Như mặt không cảm xúc nói: "Ừm, vậy thì sao? Mẹ muốn nói gì?"

"... Mẹ muốn nói gì, muốn con bớt nóng tính một chút, con cũng phải nghe chứ."

Lục Kim Xảo lẩm bẩm, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Như, cuối cùng không dám nói ra hết lời, chỉ dè dặt nhìn Cố Như: "Ý của mẹ là, lúc ở riêng thì thôi, nhưng khi có nhiều người con vẫn phải nể mặt mẹ chồng của con chứ. Chuyện này cũng liên quan đến con mà, đúng không?"

"Ý của mẹ là con không nể mặt mẹ trước mặt người ngoài? Hay là đối xử với mẹ chưa đủ tốt?" Cố Như hỏi ngược lại.

"Cũng không phải!"

Lục Kim Xảo nghĩ ngợi, trước mặt người ngoài, Cố Như vẫn bênh vực bà ta, ít nhất là dạo này, sau khi nghe nói về gia thế nhà họ Lê và số của hồi môn mà nhà họ Lê chuẩn bị cho con gái, Hách Lệ Hoa luôn lo lắng không biết phải ở chung với cô con dâu xuất thân tốt, có mấy người anh trai tài giỏi này như thế nào, nhìn Lê Tinh được mua cho cái này cái kia mà vô cùng ghen tị.

Tâm trạng Lục Kim Xảo bỗng vui vẻ hẳn lên, bà ta lại thân thiết ôm lấy cánh tay Cố Như: "Mẹ không có ý đó. Con dâu của mẹ đối xử với mẹ rất tốt. Thôi được rồi, vậy lát nữa lúc mời rượu thì mẹ giới thiệu hai đứa quen biết nhau."

Cuộc trò chuyện giữa Lục Kim Xảo và Cố Như dưới lầu là nói chuyện riêng, không ai biết. Trên tầng hai, Lê Tinh và Lục Huấn vừa mới đến phòng cưới của họ.

Lê Tinh đã nhiều ngày không đến phòng ngủ này, vừa bước vào nhìn thấy cả căn phòng toàn một màu đỏ, có chút không quen, nhưng nhìn kỹ lại, thấy cũng được trang trí khá ra dáng.

Căn phòng vuông vức rộng rãi, hai bên rèm cửa bằng nhung đỏ được kéo ra, chỉ có một lớp vải trắng bên ngoài che hờ. Trên cửa sổ dán chữ hỷ màu đỏ, trên mấy cánh cửa tủ quần áo trong phòng dán những quả bóng bay nhỏ được buộc thành hình trái tim, trên mỗi chiếc giá đều buộc ruy băng đỏ, trên giường và tủ

đứng, những con thú nhồi bông cũng được dán chữ hỷ, buộc một chiếc khăn quàng cổ bằng ruy băng đỏ.

Trên tủ đứng, bình hoa màu trắng mà cô mua về được cắm đầy hoa hồng tươi, ga trải giường và vỏ chăn đã được thay bằng bộ nhung đỏ có viền cánh hoa mà họ đã mua trước đó, trên giường đặt thùng con cháu, rắc long nhãn, đậu phộng, hạt sen và cánh hoa tươi.

Phía trên giường treo bức ảnh chụp chung của hai người, cô mặc lễ phục màu đỏ, anh mặc tây trang, bên cạnh, thấp hơn một chút còn có một bức ảnh chụp riêng cô mặc trang phục múa. Để cho đẹp mắt, anh còn đặc biệt gắn thêm một vòng đèn nhỏ xung quanh khung ảnh pha lê.

Lúc này đèn đang bật sáng, nhìn như thể bức ảnh đang phát sáng.

"Tất cả những thứ này đều là anh làm à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-240.html.]

Lê Tinh chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra đây là ý tưởng của Lục Huấn, bởi vì bức ảnh cô mặc trang phục múa này là bức cô có ấn tượng nhất. Lúc đó, người ở tiệm chụp ảnh còn hỏi cô có đồng ý cho họ mượn bức ảnh để trưng bày ở tủ kính hay không, Lục Huấn đã từ chối ngay tại chỗ, rồi hỏi họ có thể phóng to bức ảnh đến cỡ nào, sau khi xác định kích thước, anh liền gọi điện cho bạn bè ở Thượng Hải đặt làm một chiếc khung ảnh pha lê lớn.

Ảnh là do Lục Huấn chọn, với tính cách của anh, hoa và bóng bay chắc cũng là do anh làm rồi.

"Ừm, mấy hôm trước rảnh rỗi, nên trang trí một chút." Lục Huấn gật đầu. Sau khi kiểm tra két sắt xong, anh đưa cho hai vệ sĩ mỗi người một bao lì xì, ra hiệu cho Thuận Tử xuống dưới giúp Vũ Tiến tiếp khách, tiễn họ ra ngoài rồi đóng cửa lại. Anh đến bên cạnh Lê Tinh, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, môi khẽ lướt qua tai cô, hỏi:

"Thế nào? Được không em? Có đỏ quá không? Mấy hôm nữa anh sẽ thay rèm cửa và ga trải giường bằng bộ màu xanh nhạt mà em mua trước đó."

Hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, đôi môi ấm áp áp vào vành tai mang theo chút ngứa ngáy, Lê Tinh không khỏi rụt cổ lại, nhưng cũng không né tránh, chỉ nhìn thêm một chút vào bức ảnh chụp chung của họ, mỉm cười đáp: "Rất đẹp, không khí lễ hội mà."

Lê Tinh hoàn toàn không tin anh chỉ sắp xếp qua loa. Nếu thật sự qua loa, anh chắc chắn chẳng nghĩ ra được mấy thứ này. Cô nhìn căn phòng trước mặt, trong lòng thấy thân thuộc vô cùng.

Liếc mắt lên chiếc đồng hồ để trên tủ, đã hơn bốn giờ chiều. Khách khứa dưới lầu đến càng lúc càng đông, nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ. Vẫn còn những vị khách sẽ lần lượt xuất hiện, lát nữa còn phải khai tiệc. Lê Tinh nghiêng đầu nhìn anh:

"Lúc này chắc bận lắm nhỉ? Anh xuống trước đi? Em thay váy cưới, đến khi khai tiệc thì anh lên gọi em nhé?"

Cô mặc váy cưới trông rất đẹp. Dù chiếc váy này có phần trước n.g.ự.c và sau lưng hình chữ V, hơi hở, nhưng lại tôn lên dáng người yêu kiều của cô, khiến anh rất thích nhìn. Nhưng đợi đến tối nhìn vẫn được, giờ thì thay ra trước.

Chỉ là, bộ lễ phục đỏ của cô cũng rất tôn dáng.

Người đẹp, mặc gì cũng quyến rũ, cao quý mê hoặc. "Ừ, em thay đi. Có cần anh đổi kiểu tóc cho em không?"

Nếu cô mặc lễ phục đỏ rực mà vẫn đội vương miện thì không hợp lắm.

"Cũng được, lát nữa anh lên sớm một chút giúp em chải tóc nhé?"

Tóc của cô là do bà toàn phúc giúp chải, kiểu tóc truyền thống của cô dâu. Khi bà ấy làm tóc, Lê Tinh từng nghĩ: Nếu là Lục Huấn, không biết anh sẽ chải cho cô kiểu gì.

Ý nghĩ đó khiến Lê Tinh không nhịn được mà hỏi: "Kiểu tóc hiện tại của em có đẹp không?"

Loading...