Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:29:31
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chất liệu lụa không chịu được sự xoay xở, chỉ vài cái là đã nhăn nhúm lại thành một đống.

Lục Huấn là người vốn khá tiết kiệm, nhưng khi đối với trang phục của Lê Tinh lại không mấy quan tâm.

Chỉ muốn bắt người để ăn. Lật qua lật lại.

Khi đã nếm được mùi vị, một khi đã bắt đầu là không thể dừng lại, người trong lòng mềm mại như nước, vừa dịu dàng lại ngoan ngoãn.

Anh càng ăn mạnh bạo, cô càng phát ra tiếng kêu nhỏ như mèo.

Cuối cùng cô đau đến khóc, mềm nhũn đẩy anh ra, thở hổn hển mà gọi tên anh: "Lục Huấn, em đau."

Giọng nói run rẩy của cô khiến trái tim anh như muốn tan chảy.

Anh không kiềm chế được, cúi xuống hôn nhẹ vào khóe miệng cùng khóe mắt ướt đỏ, khàn giọng gọi cô: "Bảo bối, Tinh Tinh, ngoan nào bảo bối."

Cuối cùng anh không nỡ để cô chịu khổ, nhìn thấy cô đau đến run rẩy, anh cố gắng kiềm chế cảm giác như muốn vỡ tung, chỉ ôm chặt vòng eo mảnh mai khẽ vuốt ve, thì thầm vào tai cô.

Nhưng người đã khát khao đến mức kiệt sức như anh không chỉ không cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại càng thêm khó chịu. Cả người nóng như bị nung chảy, chỉ cần chạm vào một viên đá lửa cũng có thể tạo ra tia lửa.

Anh không chịu nổi, mà Lê Tinh cũng không khá hơn bao nhiêu.

Cô không thể diễn tả được cảm giác đó là như thế nào, chỉ cảm thấy trống rỗng, trong lòng có một cảm giác vô định và lo lắng, như thể cô đang đi mua sắm ở cửa hàng bách hoá, khi đang hào hứng mua sắm, thẻ tín dụng quẹt liên tục, thì nhân viên đột ngột thông báo cúp điện và cửa hàng sẽ đóng cửa sớm, đột ngột dừng lại, cảm giác thất vọng và không thỏa mãn.

Nhưng cô lại ngại không thể nói ra. Cũng không biết phải nói thế nào. Cứ nghĩ đến là cô lại không thể kìm chế, muốn chui vào lòng anh trốn đi. Nếu nói ra, chỉ sợ sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất, không dám nhìn ai nữa.

Cái đầu của anh vẫn chôn nơi cổ cô, xọ xát một lần lại một lần, làm trái tim cô run rẩy lo lắng, cả người càng lúc càng mềm nhũn.

Còn có những cảm giác kỳ lạ khác....

Cô chưa bao giờ biết mình sẽ như thế này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-243.html.]

Mái tóc đen dày của anh lướt qua tai cô, cổ cô bất giác co rụt lại, cảm giác này thật sự không thể chịu nổi, cô muốn anh dừng hôn, nhưng đây là đêm tân hôn của họ, anh làm sao có thể không muốn?

Nhưng không thể cứ như vậy mà mãi miết cọ cọ, duỗi đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, thà cho một cú dứt khoát còn hơn.

Cô không thể chịu được nữa, cắn chặt môi, đôi mắt ươn ướt nhìn lên đỉnh đầu đen sì của anh trên cổ mình: "Anh còn muốn thấy em mặc váy cưới nữa không?"

Cổ họng khô rát, cảm giác như có một cái kẹp nhỏ nào đó kẹp ngang cổ họng, khiến âm thanh mềm mại run rẩy, mang theo một chút khàn khàn cùng khô khốc.

Lục Huấn vừa chạm môi lên vành tai cô, bỗng nghe thấy cô nói vậy, anh liền siết eo cô kéo cô lên cao hơn một chút, bàn tay to lớn nâng mặt cô, đôi mắt đen hơi vằn tia m.á.u nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt đỏ, khàn giọng hỏi: "Em vẫn còn muốn mặc sao?"

Thực ra anh muốn hỏi cô còn sức để mặc nữa hay không? Cô gần như không đứng vững, toàn thân đều phải dựa vào anh, nếu không đã sớm trượt xuống đất rồi.

Lê Tinh nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh trong ánh sáng mờ mờ, một lúc lâu sau ánh mắt cô lướt đi, khẽ rũ xuống, dừng lại trên thắt lưng quần anh, hai má ửng đỏ: "Cũng không phải là không thể mặc lại một lần nữa, anh giúp em..."

Ớ Hậu Quê

Ba chữ cuối cùng cô nói rất nhỏ, nhưng Lục Huấn gần như áp tai vào cô nên vẫn nghe thấy, anh khẽ cười, nâng mặt cô lên, ngậm lấy đôi môi lấm tấm dấu hôn, dịu dàng cưng chiều đáp: "Được."

Nói xong, anh bế ngang cô đến bên giường lớn, nhẹ nhàng đặt xuống.

Hơi lạnh, Lê Tinh đưa tay vơ lấy tấm chăn nhung trên giường che trước người. Làn da cô trắng đến mức dưới ánh đèn vàng ấm áp trông như một khối ngọc bích thượng hạng, lại thêm tấm chăn nhung đỏ thẫm làm nền, gương mặt ướt át kiều diễm, đẹp đến mê hồn.

Đôi mắt Lục Huấn tối sầm lại, anh chỉnh lại quần, chợt chú ý đến vết ố màu đậm trên đó, bỗng khựng lại, theo bản năng liếc nhìn người trên giường.

"Sao vậy?" Lê Tinh đang xấu hổ, nắm chặt tấm chăn nhung hỏi. "Không có gì."

Cô đang rất xấu hổ, nếu phát hiện ra chắc chắn sẽ chui tọt vào chăn ngủ mất, Lục Huấn khàn giọng đáp, đầu ngón tay khẽ miết lên vết ố, làm như không có chuyện gì đi đến tủ quần áo lấy chiếc váy cưới mà cô đã treo vào trước đó, chú ý đến chiếc túi xách màu đỏ sẫm hình sừng trâu đặt trên giá bên cạnh, ánh mắt anh khẽ dừng lại, rồi đưa tay lấy luôn cả nó.

"Cứ mặc như vậy sao?"

Lục Huấn chưa từng tìm hiểu về váy cưới, trước đó cô thay đồ cũng không cho anh ở lại. Đột nhiên anh không biết phải giúp thế nào, ánh mắt lại rơi xuống sợi dây mảnh bị đứt rơi trên mặt đất. Khuôn mặt hơi không tự nhiên, chần chừ không biết có nên đưa thêm cho cô cái gì khác.

Loading...