Lê Tinh nghe anh nói vậy, gương mặt càng đỏ hơn, cô cúi đầu không nhìn gì cả, chỉ đưa cánh tay trắng nõn về phía anh: "Đưa em đi, anh quay lưng lại, chút nữa là xong."
"Không phải em bảo anh giúp sao?" Lục Huấn nhướng mày nói.
Lê Tinh chột dạ, không dám nhìn anh: "Em chỉ muốn anh bế em qua đây thôi."
"Gạt anh đấy à?" Nhìn dáng vẻ của cô, làm sao anh không hiểu. Anh cười như không cười, ánh mắt dán chặt vào cô.
Lê Tinh xác thực là gạt anh. Cô không biết phải nói thế nào với anh, chỉ nghĩ cách làm gì đó để đánh lạc hướng, vừa khéo cũng khiến anh ngừng cắn tai cô.
Khi anh cắn tai cô, nửa người cô tê rần, cảm giác lạ lẫm lan ra từ xương cụt, rồi...
Lê Tinh siết nhẹ ngón tay: "Anh còn định nhìn nữa không?"
Đêm tân hôn, cô không muốn giận dỗi với anh, nhưng giả vờ thì được. Quả nhiên, thấy cô hơi cáu, Lục Huấn lập tức nhượng bộ đưa chiếc váy cưới trong tay cho cô: "Được rồi, không nhìn nữa."
Lê Tinh nhận lấy váy cưới. Lần này Lục Huấn ngoan ngoãn quay lưng đi, hỏi cô: "Tinh Tinh, kính của anh ở trong túi xách, anh tự lấy được không?"
Lê Tinh không hiểu sao tự dưng anh lại để ý đến mắt kính, trong lúc cầm váy lên mặc từ đầu xuống, chợt nhớ ra điều gì, cúi đầu nhìn trước ngực, hơi sững lại, rồi nhỏ giọng nói: "Anh cứ lấy đi."
Nghĩ một lát, cô nói thêm: "Chúng ta đã kết hôn rồi, không cần khách sáo như thế. Đồ của em không có gì mà anh không được động vào."
Lục Huấn không ngờ cô lại nói vậy. Lòng anh mềm đi, khóe môi cong lên khẽ cười: "Được." Sau đó cúi đầu mở túi xách của cô.
Trong túi của cô không có nhiều đồ: một chiếc ví nhỏ, một thỏi son, một chiếc gương cầm tay, một chiếc lược và vài phong bao lì xì. Chiếc hộp đựng kính cô mua nằm kẹp giữa những phong bao, màu nâu đỏ sơn vàng, trông khá cao cấp.
Lục Huấn đưa tay lấy hộp kính, ngón tay dài miết nhẹ bề mặt hộp rồi mở ra. Bên trong là một cặp kính gọng vàng mảnh được bọc trong lớp nhung xanh đậm.
"Nhìn thấy chưa?" Lê Tinh mặc váy cưới đến một nửa, khóa kéo phía sau chưa kéo, bên trong còn trống, cô do dự một lát, cuối cùng chủ động hỏi anh.
"Ừ, thấy rồi." Lục Huấn cười nói, đôi mắt đen chăm chú nhìn chiếc kính. Gọng kính mạ vàng, vừa nhìn đã biết không rẻ. Cô thật sự không tiếc tiền với anh.
Anh biết, cặp kính này cô không dùng thẻ của anh mà tự mua bằng tiền lương của mình.
Anh đeo kính lên, không có độ nên hoàn toàn không gây chóng mặt. Ngược lại, còn khiến tầm nhìn trong phòng rõ ràng hơn.
Đối diện chéo có chiếc gương trang điểm, chỉ cần bước vài bước là anh có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình. Nhưng vừa định bước đi, lại nghĩ lại, cảm thấy không cần thiết. Phía sau anh còn có một chiếc gương tốt hơn – chính là phản ứng của cô. Vì thế anh hỏi: "Em xong chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-244.html.]
Lê Tinh vốn định hỏi anh xem có thích không, nhưng nghe câu này, bèn khựng lại.
Cô xong chưa? Cô thế này gọi là xong sao?
Khóa kéo phía sau mới kéo đến ngang xương bướm, tạm coi là xong. Nhưng...
Lê Tinh cúi đầu nhìn vào lớp váy trắng, buổi tối chắc không thấy rõ gì đâu.
Dù sao... anh cũng đã thấy rồi. "Xong rồi." Lê Tinh mơ hồ đáp lại.
"Vậy em giúp anh xem kính thế nào." Lục Huấn bật cười, quay đầu lại.
Kính cô đã xem rồi mà? Lê Tinh theo bản năng định trả lời, nhưng khi ngẩng lên nhìn Lục Huấn, cô lại sững sờ, không thốt nên lời.
Ớ Hậu Quê
Lúc nãy hai người giằng co ở cửa, áo sơ mi trắng phẳng phiu của anh đã bị cô kéo nhăn nhúm. Cúc áo phía trước bị kéo bung một cái, rồi thành ba cái. Hôm nay anh mặc tây trang, sợ nóng nên không mặc áo ba lỗ bên trong. Ba cúc áo bung ra, cổ áo hơi mở rộng để lộ một phần cơ n.g.ự.c rắn chắc, xương quai xanh có vết cắn mờ mờ do cô để lại vì đau lúc nãy.
Lẽ ra trông nên lôi thôi bất cần, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh cùng chiếc kính trên sống mũi cao thẳng đã khiến mọi thứ thay đổi.
Vừa anh khí vừa thanh tú, thanh tao mà phong lưu.
Lê Tinh từng gặp nhiều người đeo kính đẹp, hồi nhỏ nhan sắc của người anh họ thứ tư cũng từng được tôn lên hàng thần thánh. Nhưng khi nhìn Lục Huấn bây giờ, cô chợt nghĩ, người anh họ đó trông quá văn nhã ôn hòa.
Nhìn anh họ đeo kính, cô cảm thấy đẹp. Nhưng khi nhìn Lục Huấn đeo kính, trái tim cô trong lớp váy trắng đập thình thịch, vừa khô miệng vừa bối rối, m.á.u nóng dồn lên.
Chỉ muốn nhào tới...
Ngón tay Lê Tinh buông lơi, chiếc khăn nhung trong tay rơi xuống lớp váy trắng phồng.
"Sao hả? Được không?" Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, Lục Huấn khẽ cười, bước lên một bước ngồi xuống bên cạnh để cô nhìn kỹ hơn. Anh nghiêng mắt nhìn cô hỏi.
"Được."
Lê Tinh nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay khẽ siết lại, hai mắt nhìn chằm chằm anh, l.i.ế.m môi khẽ nói: "Hình như kính hơi lệch."
"Hả? Lệch à?"
Lục Huấn nghi ngờ, định đưa tay chỉnh kính, nhưng bóng dáng cô chợt vụt tới trước mắt anh. Hai cánh tay trắng nõn đặt lên vai anh, ngay sau đó, môi anh bị lấp kín.