Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:29:36
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiệt tình của hai người như củi khô gặp lửa lớn, bùng cháy trong khoảnh khắc, phát ra những tia sáng rực rỡ giữa không trung.

Nụ hôn cuồng nhiệt đầy đam mê, chiếm đoạt và quét sạch mọi ý niệm.

Những lần nuốt lấy, mút chặt, và trêu đùa mãnh liệt.

Bàn tay to lớn lại lần nữa đặt lên chiếc cổ mảnh mai, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đường nét thon dài ấy.

Người trong lòng vẫn còn run nhẹ, nhưng lần này lại không trốn tránh, khẽ kêu lên những âm thanh uyển chuyển đầy mê hoặc, mạnh dạn vòng tay ôm lấy anh, há miệng cắn anh một cái.

Ngực của Lục Huấn như bùng cháy, càng ôm chặt cô hơn. Một con thú dữ đang gào thét trong lòng, thôi thúc anh muốn thêm, muốn nhiều hơn nữa, vẫn chưa đủ, vẫn còn chưa đủ....

*****

Bên ngoài bỗng có gió nổi lên, đêm đã khuya, những cây hoa trong sân thấm đẫm sương đêm, ánh trăng chiếu xuống lấp lánh long lanh.

Kim đồng hồ trong phòng đã chỉ qua mười hai giờ. Đèn trong phòng tắm sáng lên, tiếng nước từ vòi hoa sen vang lên đều đều.

Tấm chăn lụa đỏ trên giường không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất. Mọi thứ rối bời, hỗn độn, tựa như ai đó vừa vẽ lên đó một tấm bản đồ.

"Chờ anh một chút, để anh thay ga giường rồi chúng ta ngủ." Lục Huấn bế cô từ phòng tắm trở ra, nhìn thoáng qua tình trạng trên giường.

Lúc này Lê Tinh cảm giác như toàn thân mình sắp tan rã, quá mệt mỏi. Đầu óc cô chỉ còn là một khoảng trắng xóa, cơ thể mềm nhũn. Sau khi tắm nước nóng xong càng thêm kiệt sức, đôi mắt dường như không mở nổi. Cô dụi đầu vào cổ anh, ngáp nhỏ vài tiếng, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, mơ màng hỏi: "Phải mất bao lâu nữa?"

Cô thực sự không chịu nổi nữa rồi. Nhìn dáng vẻ của cô, Lục Huấn vừa thương xót vừa hơi hối hận vì trước đó đã không kiểm soát được bản thân. Mới bắt đầu mà cô đã không chịu nổi.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói: "Nhanh thôi, em chờ anh một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-245.html.]

"Ừm... Em có cần xuống không?"

"Không cần, chăn ở ngay trong tủ, em cứ dựa vào anh là được."

"Ồ." Lê Tinh nghe vậy bèn an tâm, cánh tay nhỏ vòng qua cổ anh, đầu khẽ cựa quậy tìm một tư thế thoải mái hơn, rồi nhắm mắt lại.

Lục Huấn dịu dàng nhìn cô, bế cô đến tủ quần áo để lấy chăn.

Biệt thự cổ này sau khi được sửa sang, họ liên tục mang thêm đồ đạc vào. Quần áo, túi xách, trang sức, đồ dùng cá nhân của cô đều được chuẩn bị đầy đủ, ngay cả ga giường và chăn đệm cũng mua không ít. Hai hôm trước, khi anh chuẩn bị phòng cưới, đã để sẵn một bộ chăn lụa màu gạch đỏ – cũng là chất liệu nhung mà cô yêu thích nhất.

Lê Tinh rất sợ lạnh kể từ khi thu về. Hễ trời mưa hay nhiệt độ giảm, cô liền mặc áo dài tay. Những đồ dùng như chăn đệm hay rèm cửa, cô đều thích mua loại ấm áp. Chất liệu nhung là lựa chọn yêu thích của cô, nhưng trên thị trường không có nhiều. Hai bộ nhung này là do một chị bán hàng ở bách hoá số một đặc biệt đặt hàng từ Thượng Hải cho cô.

Ngay ngày nhận được, cô đã thích mê, cảm giác như mình đang nằm trên đó. Khi trang trí phòng cưới, anh không chuẩn bị thêm gì khác, trực tiếp dùng bộ mà cô mua. Bộ đỏ tươi đã dùng xong, giờ đổi sang màu gạch đỏ cũng không sao. Dù sao đêm tân hôn của họ cũng đã viên mãn.

Anh gom tấm ga giường đã ướt cuộn lại rồi ném xuống đất, bảy tám con thú nhồi bông trên giường cũng được dọn qua một bên. Sau đó lấy tay trải tấm ga giường mới, nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Lê Tinh dường như cảm nhận được, khẽ mở mắt nhưng không cưỡng lại nổi cơn buồn ngủ, chỉ mơ màng hỏi: "Xong chưa?"

"Xong rồi." Lục Huấn nhẹ nhàng trả lời, đặt cô xuống giường, kéo chiếc gối chưa bị làm bẩn cho cô gối đầu. Anh không bận tâm đến những thứ dưới đất nữa, mở tấm chăn nhung màu gạch đỏ đắp lên hai người. Sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc ẩm của cô, dỗ dành:

"Ngủ đi."

Lê Tinh không đáp lại, chỉ rúc sâu hơn vào lòng anh rồi chìm vào giấc ngủ.

Lục Huấn nhìn cô, siết cô chặt hơn trong vòng tay. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt vẫn còn ửng đỏ của cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhưng lại không ngủ nổi.

Suốt 27 năm qua, anh luôn sống một mình, và chưa từng cảm thấy điều đó là vấn đề. Nhưng từ khi gặp cô, anh mới nhận ra sự cô đơn của mình. Những bữa ăn không có cô chỉ đơn giản là để no bụng, không mang lại chút hương vị nào. Ngôi nhà không có cô chỉ là một căn nhà trống rỗng.

Loading...