THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 246
Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:30:43
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tuần trước khi cô dọn đồ vào đây, anh đã nghĩ mãi về cảm giác được nằm bên cô trên chiếc giường cô yêu thích. Cứ nghĩ đến, anh lại không sao ngủ được, lòng bồn chồn đến mức phải cầm ảnh cô lên ngắm. Anh còn lật qua lật lại cuốn tiểu thuyết mà cô thích đọc. Cũng nhờ khoảng thời gian đó, hôm nay anh mới có thể thuận lợi đưa cô về làm vợ.
Đây chính là cảm giác có cô bên cạnh: trái tim đầy ắp, ấm áp đến khó tả.
Hôm nay từ sáng sớm năm giờ, anh đã dậy chuẩn bị. Hai bữa tiệc trưa và tối uống không ít rượu, lại liên tục muốn cô, vậy mà giờ đây anh không hề buồn ngủ, chỉ muốn cứ thế nhìn cô mãi.
Dù thế nào cũng không đủ.
Kim đồng hồ vẫn đều đặn gõ nhịp, không biết đã bao lần vòng qua số 12. Khi kim chỉ 3 giờ sáng, anh biết mình không thể thức thêm nếu không muốn ảnh hưởng đến việc đăng ký kết hôn vào ngày mai. Lúc này anh mới nhắm mắt, ôm chặt cô trong lòng và chìm vào giấc ngủ.
Nhưng khi anh ngủ, Lê Tinh lại bắt đầu mơ.
Trong giấc mơ, một cuốn sách đột nhiên xuất hiện giữa thế giới trắng xóa. Cuốn sách tự mở ra, những trang sách lật nhanh, và tất cả những dòng chữ chi chít hóa thành những hình ảnh sống động đang diễn ra.
Hóa ra, thế giới cô đang sống là một cuốn tiểu thuyết. Trong đó nữ chính là Cố Như – người cô vừa gặp tối nay trong bữa tiệc cưới.
*****
Cố Như tỉnh lại sau một tai nạn nghiêm trọng, nhận ra mình đã trở về ba mươi năm trước và trở thành một cô gái nghèo ở phố nhỏ trong Ninh Thành. Ban đầu hoàn cảnh khó khăn, nhưng rất nhanh, cô ấy tận dụng kinh nghiệm và tài năng từ kiếp trước để vào làm trong một xưởng may nhỏ. Tuy nhiên, xưởng may này không mấy hiệu quả và đang trên bờ vực phá sản.
Cố Như không muốn công việc mới tìm được của mình tan biến. Cô ấy xem đây là bước đệm đầu tiên để thay đổi cuộc sống. Vì thế cô ấy đã ký thỏa thuận với giám đốc xưởng, nhận 200 đồng tiền công tác phí, ra ngoài tìm khách hàng. Cô ấy đã thành công mang về một đơn hàng lớn cho xưởng, đồng thời quen biết người đàn ông định mệnh của mình – Lộ Phóng.
Lộ Phóng là một thanh niên trưởng thành trong gia đình không trọn vẹn. Bố mẹ anh ấy ly hôn từ khi còn nhỏ, anh ấy sống cùng mẹ tại nhà ông ngoại. Với thành tích xuất sắc, anh ấy thi đỗ đại học Cảnh sát, sau khi tốt nghiệp được phân về cục cảnh sát thành phố, liên tục lập công lớn và trở thành đội trưởng đội hình sự.
Cố Như và Lộ Phóng nhanh chóng yêu nhau lãng mạn rồi kết hôn. Sau hôn nhân, Lộ Phóng luôn đối xử với cô ấy rất chu đáo, còn sự nghiệp của cô ấy thì từng bước tiến triển theo kế hoạch đã vạch ra. Chỉ có một điều khiến cô ấy phải phiền lòng là có một bà mẹ chồng kỳ quặc.
Mẹ chồng này không phải người xấu nhưng lại nhỏ nhen, thích gây chuyện, không dung tha cho người khác và luôn thích ganh đua với chị dâu bên nhà mẹ đẻ. Bà ta còn vì một lời cá cược ngớ ngẩn với chị dâu mà vô tình kéo Cố Như và vợ của anh họ Lộ Phóng vào thành một nhóm đối lập. Hai người họ bỗng dưng bị đặt vào tình thế phải so sánh với nhau.
Vợ của anh họ Lộ Phóng chính là Lê Tinh, mà Lê Tinh lại là... cô? Lê Tinh đang ngủ mơ màng, trong đầu hiện lên ý nghĩ này.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy cuộc sống của mình và Lục Huấn sau khi kết hôn.
Sau khi kết hôn, Lục Huấn rất chiều chuộng cô, mọi thứ đều theo ý cô, mỗi ngày đều đưa tiền và thẻ để cô mua sắm.
Vì việc Lục Kim Xảo và Hách Lệ Hoa cá cược xem ai có mối quan hệ tốt hơn với con dâu, cộng thêm chuyện Lục Huấn từng mua biệt thự, rồi bỏ ra một khoản sính lễ lớn để cưới cô, cùng với số hồi môn đồ sộ mà cô mang theo, Lê Tinh trở thành tâm điểm chú ý của cả nhà họ Lục.
Dù cô làm gì cũng khiến mọi người phải chú ý.
Thói quen mua sắm của cô sớm lan truyền trong gia đình nhà họ Lục. Sau một vài lần thử lòng, mẹ nuôi Hách Lệ Hoa phát hiện ra cô là người dễ mềm lòng, thường hay tặng đồ cho người khác. Bà ta thường kêu ca rằng trong nhà thiếu cái này thiếu cái kia, thỉnh thoảng còn hỏi cô có quần áo hay túi xách nào không dùng để cho Lục Hân không.
Khi đó cô mua sắm rất nhiều, quần áo và túi xách chất thành đống, không dùng hết. Dù không thích người mẹ nuôi lúc nào cũng than thở và có vẻ mặt ủ ê như Hách Lệ Hoa, nhưng cô vẫn có ấn tượng khá tốt với cô em chồng Lục Hân. Cô từng ngập ngừng hỏi ý kiến Lục Huấn, anh bảo rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, cô cứ tùy ý. Nghĩ đến việc cả nhà phải chung sống lâu dài, cô quyết định cho đi một ít.
Sau khi tặng đồ cho Lục Hân, cô nhận thấy không thể bỏ qua Lục Cẩn. Thế là, cô lại chọn một số món Lục Huấn không dùng tới và tặng cho Lục Cẩn.
Cả hai anh em đều có quà, cô nghĩ rằng cũng không thể để ông cụ lớn tuổi nhất trong nhà bị thiệt thòi, cũng không thể bỏ qua người mẹ nuôi hay than vãn. Cuối cùng, tất cả thành viên trong nhà họ Lục đều có phần, không ai bị bỏ sót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-246.html.]
Mỗi lần cô tới nhà họ Lục, đều xách theo rất nhiều túi đồ. Quan hệ giữa cô và Hách Lệ Hoa, ít nhất bề ngoài có vẻ thân thiết như mẹ con ruột. Điều này khiến Lục Kim Xảo tức đến chết, trong lòng thầm mắng cô là "cô con dâu phá của". Mỗi lần nhắc đến cô trước mặt Cố Như, Lục Kim Xảo luôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Con dâu phá của này chỉ biết tiêu tiền, suốt ngày đi mua sắm rồi tặng hết đồ cho Hách Lệ Hoa. Nó có biết ngày xưa Hách Lệ Hoa đối xử tệ với Tam Xuyến thế nào không?"
Cô và Cố Như trở thành hai hình mẫu hoàn toàn đối lập. Một người chỉ biết tiêu xài, mua sắm vô tội vạ; một người lại thành công trong sự nghiệp, lập thương hiệu thời trang nữ riêng, mở cửa hàng trên phố Nam Kinh tại Thượng Hải, nổi tiếng khắp cả nước.
Lục Kim Xảo mỗi khi nhắc đến cô trước mặt Cố Như, luôn thêm vào một câu: "Vẫn là Như Như của chúng ta giỏi, vừa kiếm được tiền lại biết giữ nhà giữ của."
Có lần Lục Kim Xảo nhận được túi xách do Lê Tinh tặng, khi Cố Như hỏi đến, bà ta chỉ có thể nói với vẻ mặt đầy phức tạp: "Là con dâu phá của tặng đó. Nó thật ra cũng không phải người xấu, chỉ là quá mê mua sắm thôi. Chẳng chịu nghĩ xem Tam Xuyến kiếm tiền vất vả thế nào, cứ tiêu tiền như nước, núi vàng núi bạc cũng chẳng đủ, sớm muộn gì cũng khiến Tam Xuyến kiệt sức."
Lời nói ấy trở thành sự thật.
Cô càng ngày càng tiêu xài nhiều hơn. Từ việc mua vài món ở cửa hàng bách hóa với giá không cao, cô chuyển sang đam mê túi xách và trang sức hàng hiệu...
Mỗi tháng tiền cô tiêu như nước, Lục Huấn không cản mà chỉ tìm mọi cách kiếm tiền, ngày càng ít về nhà. Vì anh không ở nhà, cô càng mua sắm dữ dội hơn. Ngày nào cũng mua.
Sau đó Lục Huấn chết. Anh c.h.ế.t vì kiệt sức. Lúc chết, anh vẫn còn đang ký hợp đồng.
Nghe tin này cô như bị một cây gậy đập mạnh vào đầu, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lục Kim Xảo biết tin Lục Huấn mất, đôi mắt đỏ hoe, bực tức nói với Cố Như: "Đúng là cưới vợ phải cưới người hiền, cưới phải loại con dâu phá của này thì chỉ hại c.h.ế.t người thôi."
"Nuông chiều đi, nuông chiều đến mức thành ra thế này!"
"Nuông chiều đến mức hại chính mình trẻ tuổi mà đã đoản mệnh!"
"Mẹ nghi ngờ không biết Lê Tinh có thật lòng thích Tam Xuyến không nữa, nếu không thì sao chẳng thương chồng gì cả, cứ bắt nó làm việc đến c.h.ế.t như thế!"
"Mẹ thấy nó chẳng yêu Tam Xuyến đâu. Lúc nào cũng chỉ gọi Lục Huấn, Lục Huấn, chẳng bao giờ nghe nó gọi một tiếng chồng, đâu giống con và A Phóng..."
Sau đó, mọi chuyện diễn ra như một cuốn phim tua nhanh. Lục Huấn chết, cô như phát điên, tiêu tiền còn dữ dội hơn trước. Cô bán nhà bán xe để mua sắm, không có tiền thì vay nợ. Cuối cùng nợ nần chồng chất, mọi tài sản đều bị đem ra tòa phát mãi.
Cô rơi vào cảnh sa sút, lang thang đầu đường xó chợ, ngay cả một bát mì lạnh cũng không có tiền để mua.
Trên con phố dài, cô nhìn bát mì lạnh trong tay người bán hàng mà rơi nước mắt, lẩm bẩm gọi: "Lục Huấn..."
"Lục Huấn!"
Lê Tinh giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, ngồi bật dậy. Nghĩ đến giấc mơ chân thực đến đáng sợ kia, cô hoảng hốt, ánh mắt hoang mang. Nhớ ra điều gì đó, vội đưa tay về phía giường tìm kiếm.
Lúc này đã là cuối đêm khuya, ánh trăng mờ ảo xuyên qua tấm rèm trắng chiếu vào, căn phòng phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Trong bóng tối mờ mịt, cô chạm được vào khuôn mặt của Lục Huấn, cảm nhận hơi ấm trên da anh. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không kiềm được mà gọi tên anh: "Lục Huấn..."
Nhớ lại những lời trách móc của Lục Kim Xảo trong mơ, cô vội vàng sửa lại: "Lục Huấn, không, ông xã!"
"Ông xã, em yêu anh lắm, anh không được c.h.ế.t đâu. Anh c.h.ế.t rồi em biết phải làm sao đây..."
"Anh không thể c.h.ế.t được, không thể đoản mệnh. Em yêu anh, em yêu anh mà!"
Giọng Lê Tinh trở nên khàn đặc xen lẫn tiếng nức nở. Nước mắt cô rơi lã chã, vừa chạm vào khuôn mặt anh vừa thì thầm.