"Dù có những chuyện thần kỳ như vậy, thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời mình, chỉ là góc nhìn khác nhau thôi. Chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc đời mình là đủ."
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tủ, bây giờ là 4 giờ 40 phút sáng, gần 5 giờ. Hôm qua giờ này anh đã dậy, nhưng hôm nay vì có cô bên cạnh nên anh không muốn thức sớm. Cũng không muốn bàn về Liêu Trai hay triết lý phức tạp gì sau đêm tân hôn, nhất là khi cô cần nghỉ ngơi. Anh đưa tay xoa xoa mái tóc hơi rối của cô, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Được rồi, chỉ là một giấc mơ thôi, những điều em mơ thấy sẽ không bao giờ xảy ra. Chúng ta nên ngủ đi, mai còn phải đến Cục Dân Chính lấy giấy đăng ký kết hôn nữa."
"Dạo này anh đã sắp xếp lại tiền nong trong tay. Theo cách em tiêu tiền bây giờ, dù anh không kiếm thêm trong 5 năm thì vẫn đủ. Hôm trước em nói thẻ bị quẹt hết hạn mức à? Anh đã mở thêm một cái thẻ mới ở ngân hàng, lần này hạn mức tăng lên, có 50 nghìn tệ, anh để trong ngăn tủ rồi, mai lấy nhé."
"Ngủ đi nào. Em trước đó chẳng phải rất buồn ngủ sao? Ngủ chút xíu đã tỉnh, giờ không buồn ngủ nữa à?"
Lê Tinh đương nhiên vẫn buồn ngủ, mí mắt cô nặng trĩu, đầu óc mơ hồ. Nhưng giấc mơ kia thật sự quá đáng sợ, khiến cô bừng tỉnh. Nhưng Lục Huấn nói cũng đúng. Làm sao có chuyện Cố Như nhập hồn? Nếu có, thì gia đình cô ấy chắc chắn sẽ phát hiện đầu tiên.
Hơn nữa, nếu thực sự có hồn ma, thì tất cả những người đã c.h.ế.t không phải đều thành ma sao? Vậy linh hồn ban đầu trong cơ thể Cố Như đã đi đâu? Có lẽ gần đây cô đọc quá nhiều tiểu thuyết, lại nghe cô Lục Kim Xảo nói về Cố Như nên mới để đầu óc bay xa như thế.
Trước đây cô còn mơ mình trở thành một trong bảy tiên nữ, xuống trần đánh phạt Đổng Vĩnh vì dám nhìn trộm lúc cô tắm cơ mà.
"Ừm, được."
Nghĩ thông suốt rồi, Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là một giấc mơ, không đáng tin. Những điều đó sẽ không xảy ra, Lục Huấn sẽ không chết, cô cũng sẽ không sống như một kẻ điên, mượn tiền mua sắm rồi cuối cùng trắng tay, lang thang đầu đường xó chợ, đến một tô mì lạnh cũng không mua nổi.
Nhưng giấc mơ đó thật sự quá đáng sợ, đáng sợ đến mức cô vẫn cảm thấy nó rất thực, khiến lòng cô còn sợ hãi. Cô không nhịn được ôm lấy Lục Huấn, ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy anh ôm em ngủ đi. Nếu em lại bị giấc mơ làm cho tỉnh dậy, chỉ cần chạm vào anh em sẽ không sợ nữa."
Ánh mắt cô ánh lên vẻ phụ thuộc rõ ràng, giọng nói mềm mại đến mức khiến người ta không thể không nhớ tới cảnh anh từng nâng cổ chân cô lên, giữ chặt hai đầu gối của cô. Khi đó đôi mắt cô đẫm lệ, nhưng vẫn dựa dẫm vào anh, giọng nói nhỏ nhẹ khiến trái tim anh mềm nhũn hóa thành nước. Làm sao anh có thể yêu cô cho đủ đây?
"Được rồi, anh sẽ ôm em ngủ. Em gối lên tay anh, được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-248.html.]
Lục Huấn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ của cô, vòng tay ôm lấy vai cô cùng nằm xuống. Lúc nãy anh cũng có ôm cô ngủ, chỉ là lo cô không thoải mái nên chỉ để hờ tay lên eo cô. Lần này anh trực tiếp kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô không một kẽ hở.
"Ngủ đi, dù em mơ thấy gì cũng đừng sợ, có anh ở đây rồi."
"Ừm." Vòng tay anh mạnh mẽ, hơi thở từ người anh khiến cô cảm thấy an tâm. Lê Tinh nằm trong vòng tay anh, hơi điều chỉnh tư thế để thấy thoải mái hơn, khẽ đáp lại một tiếng rồi nhắm mắt.
Lần này cô không mơ thấy gì nữa, ngủ một giấc rất sâu và ngọt ngào.
*****
Sáng sớm bảy giờ, ánh nắng bên ngoài xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu vào, Lục Huấn mở mắt tỉnh dậy. Đây là buổi sáng anh thức dậy muộn nhất trong suốt một năm qua.
Trong vòng tay anh, một chút trọng lượng nhẹ đang áp lên cánh tay, cúi đầu nhìn xuống, đó là người anh hằng mong nhớ.
Cô ngủ rất say, khuôn mặt tinh tế trắng nõn như sứ, má hơi ửng hồng. Đôi mắt vẫn còn chút đỏ do khóc đêm qua. Đôi môi nhỏ nhắn có chút khô do mất nước, cộng thêm vết sưng vẫn chưa tan hẳn, khiến đôi môi ấy càng thêm đỏ mọng, toát lên một nét quyến rũ khó cưỡng.
Ớ Hậu Quê
Anh không kiềm lòng được, cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi quyến rũ ấy, cảm giác mềm mại ngọt ngào vẫn như trước, làm anh không nhịn được mà hôn thêm lần nữa.
Lê Tinh ngủ rất say, chỉ cảm thấy đôi môi bị làm phiền, cô hơi nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng.
Sợ làm cô thức giấc, Lục Huấn vội dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô thêm một lúc rồi cẩn thận buông cô ra, nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Sàn nhà lộn xộn, thùng lễ được đặt cạnh đầu giường, những quả long nhãn, hạt sen và đậu phộng vương vãi khắp nơi. Quần áo rải rác, ga giường, váy cưới và cả bộ sườn xám nhăn nhúm với khuy bị anh cắn hỏng, dây đai đứt rời.
Lục Huấn vốn là người thích gọn gàng. Trong quân đội, giường của anh luôn chỉnh tề hơn người khác, đồ đạc đều được xếp ngay ngắn theo một đường thẳng. Thế nhưng khi nhìn cảnh tượng bừa bộn này, anh không hề thấy khó chịu, ngược lại có một loại cảm giác thỏa mãn, tinh thần sảng khoái như vừa chạy vài vòng vào buổi sáng sớm.