Anh nhanh chóng dọn dẹp đống đồ đạc trên sàn, nhặt lại các loại hạt bỏ vào thùng lễ, thu gom quần áo vương vãi. Sau đó bước vào phòng tắm dọn dẹp tiếp, nhưng lo sợ làm cô thức giấc nên không mở nước rửa mặt trong đó.
Quần áo của cả hai, bao gồm bộ váy cưới và ga giường đều được anh giặt sạch. Đồ bị dính dấu vết của đêm qua, anh không dùng máy giặt mà giặt tay. Những công việc này anh làm rất thành thạo, như người đã sống độc lập nhiều năm.
Chưa đầy một giờ, sân sau đã phơi đầy đồ, từng món được anh vắt khô kỹ lưỡng, không cần đến chế độ vắt của máy giặt mà chỉ còn vài giọt nước nhỏ xuống.
Giặt xong đồ, anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, đến tiệm thuốc mua ít thuốc mỡ rồi ghé cửa hàng bán món cá viên hoành thánh mà cô thích ăn, mua mang về nấu. Mọi việc được hoàn thành nhanh gọn, quay đi quay lại cũng chỉ mới hơn tám giờ.
Nhớ tới giấc mơ làm cô sợ hãi tối qua, Lục Huấn cầm theo thuốc lên phòng. Nhưng vừa tới cửa, anh đã nghe thấy tiếng động nhẹ từ trong phòng truyền ra.
Lê Tinh nghe thấy tiếng anh mở khóa, mơ màng mở mắt, vẫn còn hơi ngái ngủ. Phòng được rèm nhung che kín, ánh sáng bên ngoài chỉ lọt vào chút ít, trông như trời vừa tờ mờ sáng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt liếc sang xung quanh rồi lẩm bẩm hỏi: "Mấy giờ rồi anh?"
"Em tỉnh rồi?"
Lục Huấn bước tới bên giường đỡ cô ngồi dậy, lấy chiếc gối anh nằm kê ra sau lưng cô để cô tựa vào: "Tám giờ bốn mươi mấy phút, chưa tới chín giờ. Em muốn ngủ thêm không? Nếu mệt thì ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp, chiều nay chúng ta còn phải đi đăng ký kết hôn."
"Đã gần chín giờ rồi sao?" Cô không ngờ đã muộn thế này, liếc nhìn rèm cửa hai bên, chợt hiểu ra: "Anh kéo rèm lại rồi, bảo sao em ngủ đến giờ vẫn không biết trời sáng."
"Anh muốn em ngủ thêm chút nữa. Tối qua ngủ muộn, dậy sớm không có tinh thần đâu."
Giọng cô sau khi vừa tỉnh dậy có chút khàn khàn vì khô khốc, anh đứng dậy kéo rèm ra, rồi đi đến tủ đứng rót một ly nước ấm, đem đến bên giường cho cô.
"À." Lê Tinh nhận lấy chiếc ly, lắng nghe lời giải thích của anh, trong lòng ngọt ngào, khóe môi cũng khẽ nhếch lên: "Vậy anh dậy lúc nào? Em không hề biết."
"Hơn bảy giờ."
Lục Huấn nhìn cô uống nước, nhớ lại đêm qua trong phòng tắm cô liên tục kêu đau, làm.... Anh khựng lại một chút, mới hỏi tiếp: "Còn khó chịu không? Anh vừa đi hiệu thuốc mua ít thuốc về."
Khó chịu....
Lê Tinh đang uống nước, nghe thấy câu này, một vài ký ức chợt ùa về trong đầu, khiến khuôn mặt cô bất giác đỏ lên. Đêm qua khi đứng cạnh cửa, họ vẫn chưa tiến đến cùng. Sau đó, dáng vẻ anh đeo kính đã khiến cô không kìm lòng được mà chủ động hôn anh.
Sau đó nữa, con sói liền thức tỉnh. Mạnh mẽ và cuồng nhiệt.
Cơ thể cô rã rời như tan ra từng mảnh, lúc sau vào trong phòng tắm, anh vẫn còn...
Hình ảnh anh bế thốc cô lên hiện lên trong đầu, ba lần, bốn lần... Lê Tinh cầm ly khẽ nhấp một ngụm nước, đôi môi hơi ướt nhỏ giọng trả lời: "Đỡ hơn rồi, không cần bôi thuốc đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-249.html.]
Da cô vốn nhạy cảm, hồi bé học múa cũng không ít lần bị thương, nhưng đều hồi phục khá nhanh, chắc chuyện này cũng không ngoại lệ?
"Không cần bôi thuốc?" Lục Huấn nhướng mày, ánh mắt tập trung vào cô: "Ý là tối nay vẫn được?"
"... Em chỉ nói là đỡ hơn thôi mà."
Ánh mắt anh lộ rõ vẻ thích thú. Lê Tinh nóng bừng cả mặt, không nhịn được liếc trộm anh, nhỏ giọng nói: "Chuyện này có thể làm mỗi ngày sao?"
Cô vừa trêu vừa ngượng, nhưng lúc ngượng lại càng thêm cuốn hút. Đôi mắt Lục Huấn tối lại, anh ngồi sát vào ôm lấy cô, ngón tay chạm vào vành tai nóng ấm, cúi đầu hôn nhẹ lên tai cô, còn khẽ ngậm lấy, ở bên tai cô cười khẽ:
"Sao lại không? Nếu em chịu được, không chỉ mỗi ngày, ban ngày hay buổi tối, bao nhiêu lần cũng được."
Tai cô vốn rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ là nửa người đã tê dại. Cô theo phản xạ co rụt cổ lại, nghe lời anh nói, tay run lên suýt làm rơi ly nước. Khuôn mặt đỏ bừng, đối diện với ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt của anh, cơ thể cô dường như nóng ran lên. Anh rõ ràng là cố ý, sáng sớm đã chọc ghẹo cô.
Cô cảm giác được một mặt hư hỏng của anh, nhưng lạ là cô không ghét điều đó, thậm chí còn thấy có chút thích thú. Cô cắn môi, không chịu thua nhìn anh hỏi: "Anh có giỏi đến thế sao?"
"Hay thử xem?"
Cô bất ngờ táo bạo, ánh mắt Lục Huấn càng tràn ngập ý cười. Câu nói như câu hỏi, nhưng giọng điệu cùng bàn tay đang di chuyển bên hông cô rõ ràng cho thấy chỉ cần cô gật đầu, anh sẽ sẵn sàng ngay lập tức.
Lê Tinh cảm giác da đầu căng chặt, cô không dám đùa với lửa nữa, vội nói: "Đừng mà, em vẫn chưa khỏe!"
"Vậy đợi em khỏe lại."
Một buổi sáng khá tốt đẹp, phản ứng của cô đáng yêu đến mức khiến người ta chỉ muốn trêu mãi. Lục Huấn khẽ cười, lại xoa lại hôn thêm cái nữa, anh định hôn môi nhưng cô đột nhiên nhớ ra mình chưa đánh răng, liền lấy tay che miệng không cho.
"Em chưa rửa mặt đánh răng."
Lục Huấn ngẩn ra một chút, sau đó bật cười: "Không sao."
Trong mắt anh, cô thế nào cũng đều xinh đẹp, thơm tho và ngọt ngào. Sáng nay anh đã nếm qua, nghĩ sao nói vậy: "Thơm mà."
Nhưng Lê Tinh không đồng ý, trước giờ cô luôn muốn mình hoàn hảo nhất trước mặt anh, làm sao có thể chấp nhận việc chưa đánh răng mà hôn anh được, "Phải rửa mặt đã."
Cô kiên quyết, Lục Huấn cũng không ép, chỉ dịu dàng nói: "Được, vậy em đi rửa mặt. Anh giúp em nhé?"