Lê Tinh biết rằng gọi ông xã hay bà xã không phải là thói quen phổ biến ở Ninh Thành. Mọi người thường gọi nhau là "người yêu", "vợ", "chồng", nhưng sau khi xã hội trở nên cởi mở hơn, những cách gọi này bắt đầu xuất hiện trong các bộ phim và chương trình truyền hình. Với sự phát triển của văn hóa Quảng Đông, giờ đây ở Ninh Thành, vợ chồng mới bắt đầu gọi nhau là ông xã và bà xã nhiều hơn.
Vũ Tiến và vợ Ngô Thục có một tình cảm rất tốt. Lục Huấn đã nhiều lần bắt gặp Vũ Tiến đến gần Ngô Thục, dùng lời lẽ ngọt ngào để tán tỉnh: "Vợ yêu, bà xã, gọi anh một tiếng nào "
Ngô Thục có vẻ không kiên nhẫn khi cứ bị cuốn lấy, thường đáp lại qua loa: "Ông xã, ông xã, ông xã... Được rồi chứ, anh ra ngoài đi, em bận rồi."
Mỗi lần như thế, Vũ Tiến luôn cười hớn hở, không những không ra ngoài mà còn ôm chặt lấy vợ và liên tục âu yếm: "Hắc hắc, bà xã, anh nhớ em lắm, lại đây để anh hôn em một cái. "
Lục Huấn thường cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn cảnh tượng này. Một người đàn ông cao 1m85, đã ngoài 30, sao lại có thể hành động như vậy? Anh không hiểu nổi.
Một tiếng "ông xã" có gì to tát đến thế? Nhưng hiện tại Lục Huấn đã có câu trả lời.
Hai từ đơn giản ấy được cô gọi bằng giọng mềm mại, êm dịu, ngọt ngào đến mức khiến anh suýt nữa mất hết lý trí, thân thể nóng bừng. Anh không thể kiềm chế mà mút lấy đầu lưỡi cô, cảm giác như muốn nuốt trọn cả cô.
Lê Tinh cảm thấy lưỡi mình bị anh quấn lấy không ngừng, giãn ra rồi thu lại, đầu lưỡi đều tê dại.
Cô không hiểu vì sao chỉ một câu "ông xã" mà anh lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Nhưng anh đã hứa với cô, cô cảm thấy vui, cũng không từ chối khi anh muốn hôn cô.
Cô siết c.h.ặ.t t.a.y vòng quanh cổ anh, chủ động áp sát hơn, khi anh cuốn lưỡi cô vào trong miệng, cô cũng chủ động đưa lưỡi mình đón lấy lưỡi anh, nuốt lấy anh.
Cơ thể người đàn ông bất ngờ căng cứng, rất nhanh sau đó anh càng siết chặt, cánh tay dùng sức kéo chân cô kẹp lấy vòng eo sắn chắc của mình, bế cô như bế trẻ con đi đến chiếc sofa da màu nâu đỏ.
Chiếc sofa được thiết kế đặc biệt, mềm mại hơn cả chiếc giường lớn trên tầng, cô vừa ngồi xuống cả người như chìm vào trong, mềm mại như nằm trên mây, cảm giác như đang bay bổng, nhưng lại như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Cô ôm chặt lấy cổ anh.
Anh quỳ một chân xuống ôm lấy mặt cô tiếp tục hôn, âu yếm môi cô, dần chuyển qua tai thì thầm gọi tên cô: "Tinh Tinh, bảo bối ngoan, gọi anh thêm một lần nữa..."
Cơ thể anh như một tường đồng vách sắt, lại nóng bỏng như bị lửa thiêu đốt, miệng anh đặt vào tai cô, nóng đến mức như muốn làm cô tan chảy, cô không chịu nổi mà run rẩy, cơ thể bắt đầu nóng lên. Anh nhẹ nhàng cắn vào tai cô, một lần nữa thúc giục, khiến cô run lên vội vàng gọi: "Ông xã..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-252.html.]
Bởi vì run rẩy mà âm thanh nhẹ nhàng kéo dài, mềm mại đến khó tả.
Yết hầu Lục Huấn di chuyển mạnh mẽ, ngay sau đó cơ thể anh đè xuống, tiếp tục hôn cô mãnh liệt hơn.
Cánh cửa lớn trong phòng khách mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng qua rèm cửa, trên sofa, bàn tay anh nắm lấy cổ cô, tiếp tục hôn cô không ngừng.
Chỉ nghe thấy những tiếng rên rỉ, những tiếng "ông xã" nhẹ nhàng như tiếng mèo kêu.
Giọng cô ngọt ngào như chim vàng anh vang lên không dứt, khiến ai nghe cũng khó mà kiềm chế được cảm xúc. Trán Lục Huấn bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Rất nhanh sau đó, trên cổ cô đầy những dấu hôn đỏ tươi như hoa mai bắt đầu nở rộ.
Kế hoạch sáng nay đi đăng ký kết hôn cuối cùng không thực hiện được.
*****
Khi mặt trời đã chuyển sang hướng khác, Lê Tinh vẫn nằm vùi trên giường lớn ở tầng trên ngủ say. Lục Huấn vào bếp nấu cơm, sau đó lên lầu gọi cô mấy lần nhưng cô không mở mắt, chỉ mơ màng lầm bầm: "Mệt quá, còn muốn ngủ..."
Lục Huấn nghe vậy chẳng đành lòng gọi cô dậy, ban đầu là muốn gọi cô dậy ăn, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vỗ về: "Được rồi, em ngủ thêm chút nữa đi."
Đến hơn một giờ, lo cô không ăn đúng giờ sẽ đau dạ dày, anh lại mang cơm lên cho cô ăn.
Lê Tinh mơ màng dựa vào giường ăn cơm, gần ăn xong mới tỉnh táo lại đôi chút, nhớ đến chuyện đăng ký kết hôn, lại chậm chạp bò dậy sửa soạn.
Lục Huấn thấy cô mệt mỏi rã rời, chân đứng còn run run, không khỏi nói: "Hay là ngày mai mình đi đăng ký kết hôn?"
Lê Tinh do dự, nhưng hôm qua cô đã nói với gia đình là hôm nay sẽ về sớm, đăng ký xong rồi về chắc cũng trưa mất. Còn về thời gian sau đó, Lê Tinh xin nghỉ phép kết hôn chỉ đến ngày mai, Lục Huấn thì càng không có thời gian, anh có nhiều việc làm ăn, Vũ Tiến và Thuận Tử có thể chia sẻ một phần, nhưng những việc còn lại do anh phụ trách cũng không ít, chỉ riêng khu nhà trùm mền kia anh cũng không thể bỏ mặc, dự án vừa mới ký kết, công ty xây dựng mới chỉ dựng xong khung, không tự mình đốc thúc thì không được, dự án nhà dở dang có thời hạn, càng không thể trì hoãn.
"Thôi, không ổn lắm, với cả quà về nhà thăm bố mẹ cũng chưa chuẩn bị xong mà? Thời gian cũng không kịp, hôm nay nhất định phải ra ngoài rồi." Lê Tinh chống chân xuống giường, cảm giác mềm nhũn nhưng thích ứng một chút cũng không đến nỗi không đi được, cô hơi hối hận, đáng lẽ không nên kêu quá dữ dội, lại còn ôm chặt người ta không cho đi, cuối cùng tự mình chịu khổ.