Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:44:51
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng khi mùi thơm ngào ngạt của thức ăn bay ra từ nhà bếp, rmấy món mặn chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ đã được bày hết lên bàn, cô gắp một miếng miến xào lươn ăn thử, ngon đến mức suýt nuốt cả lưỡi, ánh mắt nhìn Lục Huấn sáng rực.

"Anh giỏi nấu ăn vậy sao? Anh thường xuyên nấu ăn à? Hay là do có năng khiếu?"

Lê Tinh quá kinh ngạc, trong nhà cô, anh Cả, anh Hai, kể cả bố cô, ba người đó đều coi như là người biết thương vợ, ít nhất mấy người phụ nữ trong nhà chưa từng phải tự giặt quần áo, sàn nhà bây giờ là do Lê Hà Dương với Thiên Tứ quét, trước đây đều là mấy người đàn ông trong nhà quét.

Nhưng chuyện nấu nướng không có người đàn ông nào đụng vào, bình thường chỉ rửa rau thôi cũng có thể rửa nát hết cả rau.

Mổ cá mổ gà thì họ lại rất giỏi, nhưng bảo họ nhổ lông thì cơ bản phải làm lại lần hai, hoàn toàn không có kiên nhẫn, họ cũng không thích vào bếp, ngoài việc có thể chịu đựng được việc rửa bát, còn lại đều không được.

Lê Vạn Sơn lúc trước khi chăm sóc con gái, cũng từng thử nấu cơm cho con gái một lần, Lê Tinh ăn xong tối hôm đó bị tiêu chảy đến mức mất nước phải vào viện, Thẩm Phương Quỳnh từ quê lên mắng ông một trận.

Trong ấn tượng của Lê Tinh, cơm do đàn ông nấu, ngoài cơm do đầu bếp nhà hàng nấu ra, thì đều dở tệ.

Vì vậy lúc trước khi Lục Huấn nói anh biết nấu ăn, hương vị cũng không tệ, cô còn xác nhận lại hai lần, cuối cùng nghĩ đến việc anh chưa từng lừa cô, cô mới tin.

Không ngờ "không tệ" của anh lại ngon đến vậy, còn ngon hơn cả chị dâu nấu.

"Anh giỏi quá, ngon thật đấy, em thấy còn ngon hơn cả mấy tháng trước chúng ta ra ngoài ăn, tối nay em có thể ăn hai bát cơm!" Lê Tinh lại gắp một miếng miến xào lươn cho vào miệng, vừa ăn vừa không tiếc lời khen ngợi anh. "Em đúng là nhặt được bảo bối rồi, biết tết tóc, biết nấu ăn, vừa có thể ra ngoài giao thiệp, vừa có thể làm việc nhà, chồng em đúng là tuyệt vời!"

Lục Huấn ngồi tại chỗ, cảm thấy bản thân sắp bay lên trời, sau khi hai người không còn khoảng cách, cô trở nên táo bạo hơn, hoạt bát hơn, chủ động gọi anh là "ông xã", lúc muốn thì biết cách quyến rũ anh, khen ngợi người khác cũng thoải mái hơn.

Anh mỉm cười gắp một con tôm to bóc vỏ bỏ vào bát cho cô, rồi lại cầm một con khác tiếp tục bóc, trả lời câu hỏi của cô: "vợ Vũ Tiến không phải đã kể cho em nghe chuyện chúng ta mới bắt đầu làm ăn riêng sao?"

"Lúc đó không thuận lợi lắm, thường xuyên đi ra ngoài biển một chuyến về là tiền dầu đã lỗ vốn rồi, một đám người cần phải ăn cơm, chẳng phải phải nghĩ cách sao? Anh bảo Thuận Tử đi thu mua hải sản, lúc đầu những nhà hàng ở Ninh Thành đều có kênh lấy hàng cố định của riêng mình, không dễ bán ra ngoài, lúc đó cũng không có tủ lạnh để bảo quản, tổng không thể để hải sản cứ thế ươn rồi vứt đi được, bọn anh liền mở một quán nhậu trước cổng mấy nhà máy, luyện lâu rồi thì tay nghề cũng lên. Tất nhiên là cũng có đi học lỏm."

"Lúc đó, anh vất vả thật đấy."

Lục Huấn nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu mang theo ý cười, nhưng Lê Tinh nghe mà thấy xót xa, anh đã chống lại ánh mắt phản đối của tất cả mọi người trong nhà họ Lục để từ chức, còn phải lo cho cuộc sống của bao nhiêu người, có thể tưởng tượng được áp lực của anh lúc đó.

"Giá như lúc đó em đã quen anh rồi." Lê Tinh không nhịn được nói.

Lục Huấn hơi nhướng mày: "Sao lại nói vậy?"

"Nếu lúc đó em quen anh thì em có thể giúp anh bán hải sản rồi." Lê Tinh không chút do dự đáp. "Anh khởi nghiệp cách đây hơn hai năm, gần ba năm rồi, lúc đó em vừa mới vào bách hoá số sáu, có thể giúp anh liên hệ với bộ phận thu mua, còn cả cửa bách hoá số hai, em cũng có thể nhờ chị bán quần áo ở tầng trên giúp đỡ, chồng chị ấy chính là người của bộ phận thu mua, bách hoá số một thì càng dễ dàng rồi, không có ai mà em không quen!"

"Rồi còn nữa, mấy người bán hải sản ở chợ gần đây, em cũng quen mấy người, đều là họ hàng với mấy người ở cửa hàng bách hóa, thỉnh thoảng em đi mua hải sản, họ đều bán rẻ cho em."

Mạng lưới quan hệ của cô rộng rãi, Lục Huấn đã sớm biết rồi.

Mấy tháng nay cô thực sự đã giúp anh không ít việc, bây giờ đồ điện Hồng Thái Dương không chỉ bán ở bách hoá số một mà còn có quầy hàng ở bách hoá số hai, số ba, đều là nhờ công của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-256.html.]

Cô biết chuyện anh đang mở rộng kênh bán hàng của Hồng Thái Dương từ chỗ Thuận Tử, nên lúc mua đồ luôn kéo anh đi làm quen với mấy chị bán hàng, thỉnh thoảng mua chút đồ ăn cho mấy chị ấy, rồi tiện thể giúp họ giải quyết vài vấn đề nhỏ.

Anh cũng mới biết gần đây, chồng của chị bán quần áo ở bách hoá số hai là giám đốc bộ phận thu mua, em trai của chị bán trang sức ở bách hoá số một là giám đốc phụ trách quầy hàng, hai người này, một người nghe lời vợ, một người nghe lời chị gái.

Những chuyện này cô chưa từng nói với anh.

Anh đến gặp người ta, còn chưa kịp đề cập đến chuyện hợp tác, người ta đã hỏi anh muốn mấy quầy hàng, anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cuối cùng hợp tác đạt được, anh mới biết ai đã giúp anh nói chuyện.

Cô nói cô nhặt được bảo bối, thực ra anh mới là người nhặt được bảo bối.

"Nếu lúc đó chúng ta đã quen nhau, chẳng phải là câu chuyện về chàng trai nghèo và tiểu thư con nhà giàu sao?" Lục Huấn cười nói, gắp con tôm đã bóc vỏ đưa đến bên miệng cô.

Chàng trai nghèo và tiểu thư con nhà giàu.

Lê Tinh nghĩ ngợi một chút, "phụt" một tiếng bật cười, cô há miệng ăn con tôm Lục Huấn đút cho, nhai hai cái rồi cười nói: "Vậy cũng không tệ."

"Lãng mạn đấy chứ, tiểu thư con nhà giàu cùng anh khởi nghiệp, cùng anh ăn rau dưa đạm bạc, đồng cam cộng khổ, tốt biết mấy."

Lục Huấn cười lớn: "đúng vậy."

Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, trong lòng anh lại thầm nói, bảo bối như vậy, anh sao nỡ chứ.

Ăn cơm xong, dọn dẹp bàn, rửa bát đũa xong, còn chưa đến bảy giờ, Lục Huấn thấy còn sớm, nhớ đến việc gần đây bách hoá số một đã kéo dài thời gian hoạt động, đến chín giờ rưỡi tối mới đóng cửa, liền đề nghị đi dạo bách hoá số một.

Lê Tinh là người một ngày không mua sắm thì thấy không quen, hôm qua kết hôn cô không mua gì, hôm nay hơi nhịn không được, nghe thấy vậy, cô do dự một chút, nghĩ đến việc là đi mua quà về nhà thăm bố mẹ, cũng không phải mua sắm lung tung, liền đồng ý.

Hai người cùng nhau lái xe đến bách hoá số một.

Bách hoá số một và số hai gần một năm nay cứ như đang thi đấu với nhau, cái gì cũng so bì với đối phương, bách hoá số hai vừa đề xuất cải cách lương thưởng không lâu, bách hoá số một cũng đề xuất theo, tiền lương của tất cả nhân viên đều gắn liền với doanh số.

Vừa đến , Lê Tinh, khách quen mua sắm thường xuyên mấy tháng nay, đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt của mọi người.

Buổi tối không có nhiều người đi dạo ở bách hoá số một, các chị bán hàng ở đây mỗi quầy đều dốc hết trăm phần trăm sức lực để chào đón Lê Tinh.

"Tinh Tinh à, mấy hôm nay không thấy em đến."

"Em lại đây nhanh lên, hôm qua quầy chị mới về một lô hàng mới, em xem thử xem có cái nào ưng ý không? Không có cái nào ưng ý cũng không sao, chị đang rảnh rỗi, ở lại trò chuyện với em một lát."

Ban đầu Lê Tinh chỉ định cùng Lục Huấn mua ít quà về nhà thăm bố mẹ, rồi mua cho ông cụ Lục hai đôi giày là về nhà, kết quả bị mấy chị bán hàng kéo lại trò chuyện, cứ thế trò chuyện, chẳng mấy chốc cô lại chọn được một đống đồ.

Đến khi cô chú ý đến đống đồ đã chọn, trong lòng không khỏi giật thót, theo bản năng nhìn sang Lục Huấn bên cạnh.

Lục Huấn vẫn luôn kiên nhẫn đi theo, nhìn thấy ánh mắt của cô, anh mỉm cười ôn nhu đưa chiếc thẻ đã chuẩn bị sẵn cho cô: "Cầm lấy quẹt đi."

Loading...