Cầm lấy quẹt đi.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đơn giản, cao lớn đẹp trai đưa thẻ rất dứt khoát, ánh mắt nhìn người yêu dịu dàng như làn gió xuân, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ cưng chiều, khiến người ta phải ghen tị, mấy chị bán hàng bên cạnh đều không nhịn được phải "Ồ" lên.
Lê Tinh nhìn anh rồi lại nhìn chiếc thẻ trong tay anh, sáng nay anh đưa cho cô cả đống thứ cô đã cất hết vào két sắt, thẻ thì lấy ra đưa cho anh, hạn mức cao quá cô không dám dùng, vậy mà bây giờ anh lại đưa cho cô.
Cô vội vàng kéo anh sang một bên, nhỏ giọng nói với anh: "Những thứ đó em có thực sự cần mua không? Thật ra trong nhà đã có không ít rồi, anh có thấy bây giờ em mua đồ không có chừng mực không?"
Lục Huấn ngạc nhiên nhìn Lê Tinh, đây là lần đầu tiên cô hỏi câu như vậy trong mấy tháng nay.
Lúc này họ vẫn đang ở tầng một, đồ ở tầng một của bách hoá số một có đủ loại từ rẻ đến đắt, đồ đắt có trang sức vàng, trang sức ngọc, đá quý, đồng hồ đeo tay các loại, đồ rẻ hơn một chút có mỹ phẩm như kem dưỡng da, son môi, phấn phủ các loại, còn có đồ chơi nhồi bông rẻ hơn nữa, túi xách, thắt lưng, ví da, phụ kiện nhỏ như dây buộc tóc, kẹp tóc, băng đô các loại.
Lê Tinh quen thuộc từng quầy hàng, gần như chỗ nào cô cũng chọn vài món. Những món đồ này trong nhà đúng là đã có, chưa kể đến số cô để ở nhà cũ, chỉ tính riêng trong nhà mới cũng đã không ít, nhưng kiểu dáng đều khác nhau. Cô lại thích những món đồ nhỏ xinh này, thường ngày đều thay đổi để sử dụng.
Cũng không hẳn là lãng phí, chỉ là so với cuộc sống của những gia đình bình thường thì tinh tế hơn, gần như ngày nào trên người cô cũng không tìm thấy nhiều món đồ giống với hôm trước.
Lục Huấn thấy cô mỗi ngày đều khác biệt, rất đẹp mắt, không thấy có gì không tốt.
"Em thích mà, đúng không? Em thích thì cứ mua về thay đổi, cũng không sao."
Lục Huấn cười nói với Lê Tinh, liếc nhìn các chị nhân viên đang chú ý đến họ chờ thanh toán, anh ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, em đã chọn xong rồi, bảo các chị ấy cất lại cũng không hay lắm?"
Đúng là không hay lắm, Lê Tinh chưa từng làm chuyện như vậy. Cô thật sự là cứ hễ đi mua sắm là không kiềm chế được, nhìn thấy gì cũng muốn mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-257.html.]
"Anh nói xem em có phải bị bệnh gì không? Sao cứ nhìn thấy đồ là lại muốn mua thế nhỉ?" Lê Tinh có chút bực bội, đưa tay lên cắn móng tay.
Mỗi khi cô bực bội, rối rắm là lại có thói quen này.
Lục Huấn đưa tay kéo tay cô xuống, nắm trong lòng bàn tay, giọng nói mang theo ý cười trách yêu: "Nói bậy bạ gì vậy, bệnh gì mà bệnh. Nhìn thấy đồ muốn mua thì đã sao? Ai mà chẳng có sở thích, em chỉ là thích mua sắm thôi."
"Thôi được rồi, đừng rối rắm nữa, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, đi thanh toán đi. Còn phải lên tầng hai mua quà cho bố mẹ, em quên rồi sao?"
"... Ồ."
Lê Tinh do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy thẻ của anh mang đi thanh toán.
Quẹt thẻ rất nhanh, chỉ cần ký tên là xong.
Lê Tinh nhận lấy hóa đơn, nhìn lướt qua. Hai tháng nay cô thường xuyên đến bách hóa số một mua sắm, những món đồ cô ưng ý ở nhiều quầy hàng đều đã mua về hết rồi. Quầy hàng cũng không phải ngày nào cũng có hàng mới, cho dù có hàng mới thì số lượng cũng không nhiều. Tổng số tiền cô tiêu hôm nay được coi là ít nhất trong mấy tháng gần đây.
Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm, lúc ra về, các chị nhân viên còn tặng cô một số món đồ nhỏ, Lê Tinh nhìn những món đồ đó, mỉm cười thích thú.
Đã mua rồi, dù cô có rối rắm thì kết quả cũng vẫn vậy, chi bằng vui vẻ một chút.
Vì một giấc mơ không chắc chắn mà làm khó mình, ảnh hưởng đến tâm trạng cũng không tốt. Dù sao cô cũng phải sống tiếp, chỉ cần cô kiểm soát chi tiêu hàng tháng, không vượt quá giới hạn là được.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng Lê Tinh vui vẻ hơn, cô cầm một con gấu bông nhỏ bằng lòng bàn tay mà một chị nhân viên tặng, vươn tay khoác lấy cánh tay Lục Huấn: "Được rồi, chúng ta lên tầng hai mua quà lại mặt thôi. Mua xong rồi đi mua giày cho ông nội, anh nói ông không thích đi giày da đúng không? Tầng ba có một nhãn hiệu giày vải làm thủ công, đế giày rất thoải mái, kiểu dáng cũng đẹp, chúng ta chọn cho ông nội hai đôi."
Khi tâm trạng vui vẻ, giọng nói của cô cũng trở nên trong trẻo, như tiếng chim hót. Lục Huấn rất thích nghe cô nói chuyện ríu rít bên tai như vậy, anh xách túi đồ, cưng chiều nói: "Được." Rồi để cô khoác tay, cùng nhau lên tầng hai.