"Anh cẩn thận chút đi, nguy hiểm quá!"
Bánh xe để lại một vệt dài trên mặt đất, Lê Tinh hoảng hốt ôm chặt lấy Lục Huấn, không dám động đậy. Chờ xe dừng lại, cô xoa xoa cái mũi đau nhức, nhắc nhở anh một câu.
"Xin lỗi, có va vào em không? Để anh xem nào."
Lục Huấn nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang bóp mũi xoa nhẹ, liền vội vã đưa tay ra giúp. Anh nhìn kỹ đầu mũi cô dưới ánh đèn đường, không thấy đỏ hay sưng gì, mới hơi thở phào. Nhưng khi thấy ánh mắt cô hơi ươn ướt, anh lại áy náy nói: "Xin lỗi, là anh bất cẩn."
Lục Huấn đã biết đạp xe từ năm mười tuổi. Thường ngày, dù chỉ dùng một tay hay thậm chí không cần cầm tay lái, anh cũng không gặp vấn đề gì. Đây là lần đầu tiên anh phạm sai lầm, lại còn có Lê Tinh đang ngồi sau. Vẻ áy náy hiện rõ trên mặt anh.
Lê Tinh vốn không giận, chỉ cảm thấy cách anh lái như vậy thật nguy hiểm. May mắn là họ không đi trên đường lớn, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện. Nhưng nghĩ lại, có lẽ cô cũng sai khi chọn đề tài không phù hợp để nói lúc đang đi đường.
Nhưng phản ứng của anh có vẻ hơi quá.
Cô không nhịn được hỏi: "Anh làm gì mà phản ứng lớn vậy? Chúng ta cũng đâu phải không muốn có con. Có thì có thôi, nhà mình đông người, đâu sợ không ai chăm trẻ."
Nói đến đây, cô ngừng lại liếc nhìn anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vả lại cũng chỉ là có thể thôi mà. Anh cũng đâu chắc đã thuộc dạng... lợi hại lắm đâu."
"..."
Lục Huấn định giải thích rằng anh không căng thẳng vì chuyện con cái, nhưng ngay khi nghe cô nói "không lợi hại lắm", hình ảnh cơ thể mềm mại của cô sáng nay bất giác hiện lên trong đầu. Anh nhớ đến đôi chân trắng ngần mạnh mẽ quấn lấy mình, rồi lại nghe cô nói câu đó. Đôi mắt anh thoáng vẻ phức tạp, giọng trầm xuống: "Anh không lợi hại lắm sao?"
Lần đầu tiên, giọng nói anh mang theo chút lạnh lẽo khó diễn tả.
Lê Tinh chột dạ, khẽ quay mặt đi: "Mẹ em nói những người như vậy là thiên phú đặc biệt, vạn người mới có một, đâu dễ mà gặp."
Cô vừa nói xong, không khí xung quanh bỗng chùng xuống, như thể nhiệt độ cũng giảm đi vài độ. Cảm giác bối rối dâng lên, cô vội chuyển chủ đề: "Thôi, đường đông mà, đừng nói nữa. Mình nhanh về nhà đi, tối nay ngủ sớm, mai còn đi làm."
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-263.html.]
Lần đầu Lục Huấn cảm thấy cô vợ nhỏ mềm mại của mình cũng có lúc khiến người ta bực bội. Anh nhìn cô chằm chằm, thấy cô lúng túng nhìn ngang ngó dọc, anh quyết định không tranh cãi, chỉ đạp mạnh hơn, lạnh lùng nói một câu: "Ngồi cho vững."
Chiếc xe như bay trên đường.
Các khớp ngón tay trên mu bàn tay Lục Huấn nổi rõ, bàn đạp dưới chân anh bị giẫm đến nóng rực, như chỉ cần một tia lửa là sẽ bùng cháy. Chiếc xe đạp lao đi nhanh như thể đang bay.
Đường về nhà vốn không xa, nhưng Lê Tinh có cảm giác như chỉ vừa chớp mắt đã đến nơi.
Cô mở cánh cổng sắt bên ngoài, Lục Huấn dắt xe vào nhà để xe. Cô lấy chìa khóa mở cửa chính, bước vào bật đèn phòng khách, đi tới kệ giày tháo cao gót ra. Vừa mới cúi xuống, đã cảm thấy cả người mình bị nhấc bổng lên từ phía sau.
"Anh không lợi hại sao? Người lợi hại là thiên phú đặc biệt, vạn người mới có một à?"
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh, khiến Lê Tinh cảm thấy bất ổn. Cô thầm nghĩ đúng là mình đã nói sai. Từ lúc anh biến chiếc xe đạp thành xe đua, cô đã nhận ra điều đó, nhưng lại không ngờ anh để bụng đến vậy.
Lục Huấn chưa bao giờ giận cô như thế.
Cô quay đầu nhìn anh. Bên ngoài trời đã tối đen, trong căn phòng khách rộng lớn chỉ có một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt khiến không gian thêm phần mờ ảo. Gương mặt anh nghiêm nghị, đôi mắt đen sâu thẳm như ẩn chứa ngọn lửa âm ỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Dưới ánh đèn, các đường nét sắc sảo trên gương mặt anh càng trở nên rõ ràng. Đôi lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, tất cả tạo nên một vẻ đẹp cuốn hút khó tả.
Anh vẫn đẹp trai như vậy, Lê Tinh thầm nghĩ. Chỉ tiếc là cặp kính của anh đã bị cô làm hỏng, nếu không lúc này anh đeo kính chắc chắn sẽ càng thêm phần hấp dẫn. Có lẽ vì anh luôn yêu thương chiều chuộng cô, nên dù tình huống có hơi căng thẳng, cô cũng không thấy sợ. Lê Tinh khẽ giãy nhẹ, vòng tay ôm lấy cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh nói:
"Sao thế? Em nói vậy làm anh giận à? Em đâu có bảo anh không lợi hại, chỉ là... có thể không lợi hại lắm thôi. Dù sao thì, ưm..."
Chưa kịp nói hết, cằm cô đã bị anh giữ lấy, đôi môi đỏ sau khi ăn cay của cô bị anh chiếm đoạt một cách mãnh liệt.
Anh hôn cô như muốn nuốt trọn.
Đầu lưỡi cô tê rần vì đau, khẽ kêu lên hai tiếng, anh liền dịu dàng lại. Một tay ôm cô sát vào lòng, tay kia vươn ra sau khép cửa, bế cô lên lầu.