Rất nhanh sau đó, tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.
Hơi nước mờ ảo nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, làm ướt hàng mi cong dày của cô. Nước nóng từ vòi sen chảy xuống, lướt qua vai cô làm ướt chiếc áo rộng cổ màu đỏ dưa hấu. Lê Tinh đứng trên đôi chân to lớn của anh, mũi chân kiễng hết cỡ, đầu lưỡi bị anh cuốn lấy cắn mút.
Anh hôn có chút tàn nhẫn, đến mức cô không chịu nổi nức nở ra tiếng.
Đột nhiên anh luồn tay qua đầu gối bế cô lên. Giọng thô ráp, hơi thở nặng nề bên tai cô: "Em bảo anh không lợi hại sao? Thế thì ráng mà chịu lâu một chút nhé, bảo bối."
Ớ Hậu Quê
*****
Kim đồng hồ treo tường đã chỉ hơn mười giờ. Ánh đèn trong phòng ngủ dịu nhẹ.
Cửa phòng tắm bật mở, hơi nước trắng xóa tràn ra.
Lục Huấn bế cô từ bên trong ra, nhẹ nhàng đặt lên giường. Anh đi tới tủ lấy ly nước, đỡ cô dậy cho uống vài ngụm. Sau đó đặt lý xuống, lấy máy sấy từ bàn trang điểm để sấy tóc cho cô.
Toàn thân Lê Tinh mềm nhũn. Anh vừa rời đi, cô liền mất chỗ dựa, ngã xuống giường như một đống bông gòn, mái tóc xoăn ướt rũ xuống thành đầu giường. Nhìn anh bước đến gần, cô lười biếng liếc mắt, nhỏ giọng than thở: "Anh cứ sấy như vậy được không?"
Giọng cô khàn khàn mỏng manh như tơ, cổ họng khô rát khiến cô nuốt nước bọt một cách khó nhọc: "Em không muốn ngồi nữa."
Cô mệt mỏi. Trước đó đã ngồi đủ lâu rồi.
Nước nóng xả lâu khiến làn da trắng mịn của cô ánh lên sắc hồng nhạt, trông mềm mại bóng loáng như ngọc trai. Chiếc váy ngủ lụa mỏng màu hồng đào trên người cô trở nên mờ nhạt trước làn da sáng mịn ấy. Gương mặt hồng hào, đôi mắt long lanh còn vương nước, khóe miệng thấp thoáng nụ cười gượng, cần cổ điểm vài dấu đỏ nhàn nhạt như cánh hoa mai nở rộ.
Lê Tinh nằm ngửa trên giường, gương mặt trong trẻo nhưng lại mang vẻ đẹp quyến rũ đến tận xương, khiến người đối diện không thể rời mắt.
"Vậy em cứ nằm đó đi, để anh sấy khô tóc rồi em ngủ."
Lúc này, cho dù Lê Tinh đòi sao trên trời, Lục Huấn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô, huống chi chỉ là việc nằm yên để anh sấy tóc. Không chút do dự, anh cắm máy sấy vào ổ điện, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo một lọn tóc của cô lên và bắt đầu sấy.
Tóc Lê Tinh rất nhiều, như dòng thác đổ. Hơn hai tháng trôi qua, từ độ dài ngang lưng đã dài đến tận eo. Sấy tóc mất khá nhiều thời gian. Khi anh vừa sấy khô tóc cho cô xong, Lê Tinh đã mơ màng thiếp đi, đôi mắt khép hờ chìm vào giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-264.html.]
Lục Huấn không làm cô thức giấc. Anh đặt máy sấy xuống, bế cô nhẹ nhàng đặt lên gối. Nhìn kim đồng hồ trên tủ điểm giờ đã muộn, bèn tắt đèn, nằm xuống giường kéo cô vào lòng, nhắm mắt ngủ.
Lê Tinh ngủ khá an ổn trong nửa đầu giấc, có nằm mơ, nhưng giấc mơ chỉ mang theo chút sắc thái mơ hồ. Sau đó cô cảm thấy nóng, vô thức đạp chăn ra.
Dù đang ngủ, Lục Huấn vẫn luôn để một phần ý thức dõi theo cô. Anh nhanh chóng kéo chăn lại đắp lên người cô, còn cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho gọn. Sau đó anh đưa cái chân dài của mình chặn lên đôi chân nghịch ngợm của cô, không cho cô động đậy.
Lê Tinh không thoải mái, khẽ kêu lên một tiếng. Anh liền nới lỏng chân, trong bóng tối cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, dịu dàng dỗ dành: "Trời đêm lạnh, ngoan nào, đừng đạp chăn nữa, ngủ đi."
Không rõ cô có nghe thấy không, nhưng cũng không còn cựa quậy lung tung nữa. Đầu khẽ dụi vào n.g.ự.c anh, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng gần đến rạng sáng, cô lại bắt đầu nằm mơ.
Trong giấc mơ, có vẻ đó là khoảng thời gian sau khi cô lưu lạc trên phố.
Trong một căn biệt thự rộng rãi và sang trọng, Lục Kim Xảo ngồi cạnh Cố Như đang uống nước trên ghế sô pha. Sau một hồi do dự, bà ta rụt rè hỏi: "Cái con nhỏ phá của ấy thế nào rồi? Hay là đưa nó về nhà mình đi. Mẹ ở nhà cả ngày không có việc gì làm, chán lắm, nó về đây cũng coi như có người bầu bạn."
Cố Như nghe vậy, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên. Cô ấy không trả lời ngay, chỉ cầm ly nước nhìn mẹ chồng, ánh mắt như đang thăm dò.
Lục Kim Tinh bị ánh nhìn của con dâu làm cho bối rối, hơi quay mặt đi chỗ khác. Dường như nghĩ đến điều gì, đôi mắt bà ta đỏ lên: "Hôm nay mẹ nghe Thuận Tử nói, thì ra đó là một loại bệnh. Cái hồi Tam Xuyến dẫn nó đi bác sĩ, tình trạng của nó đã khá lên nhiều rồi. Nhưng ai mà ngờ được lúc đó lại xảy ra chuyện của
anh Ba nó, bệnh liền nghiêm trọng hẳn. Mẹ trước đây không biết, nếu biết thì đã chẳng gọi nó là đứa phá của rồi."
"Nó thật ra cũng tội nghiệp lắm..."
"Con nói xem, cái nhà họ Lê ấy sao mà thảm vậy? Mấy năm nay, từng người một cứ thế mà mất. Ban đầu là giám đốc Lê và cậu con trai lớn, vì cứu cháy mà mất mạng. Sau đó hai đứa cháu trai lớn gặp chuyện, con dâu Cả vì uất giận mà qua đời. Rồi đến đứa con trai thứ ba giỏi giang nhất cũng gặp tai họa. Chị sui Thẩm thì phải vào viện dưỡng lão, từ đó không bao giờ bước ra được nữa."
"Con nói xem nhà họ có phải bị nguyền rủa không? Sao mà thảm đến thế."
"Cũng khó trách sau này nó lại mua sắm điên cuồng như vậy. Người trong nhà đều mất cả rồi. Tam Xuyến cũng mất, tiếp đến là anh Hai nó. Chị dâu Hai bế đứa con trai duy nhất trốn xuống phía Nam. Chỉ còn lại một mình nó sống chẳng còn ý nghĩa gì, thì giữ tiền làm gì nữa..."
Người thân đều không còn.
Bố, anh cả, anh hai, anh ba, Hà Niên, Hà Dương, chị dâu cả, Lục Huấn....
Lê Tinh như đang chìm trong nước, những lời của Lục Kim Xảo hòa lẫn với tiếng ù ù của dòng nước không ngừng đổ vào tai cô, khiến màng nhĩ đau nhói. Trong đầu cô như có tiếng "bùm" vang lên, rồi toàn bộ thế giới trước mắt chìm trong sắc đỏ chói lòa. Mọi thứ biến mất, chỉ còn lại nỗi đau khôn cùng tràn ngập trong tâm trí.