Bên tai vang lên giọng nói của Cố Như, như gần như xa: "Hôm Lê Tinh rời khỏi biệt thự cổ, Lục Hân và Lục Cẩn đã đến đón cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý đi cùng họ. Cuối cùng chị họ Lê Linh đưa cô ấy về nhà. Không lâu sau, cô ấy đã tự sát bằng cách c.ắ.t c.ổ tay. Sau đó người nhà họ Phó từ Thượng Hải đến đón cô ấy đi, nói là để chị họ đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị."
"Cô ấy là người duy nhất còn lại của hai dòng họ Lê - Thẩm. Cũng là người mà chủ nhiệm Thẩm và giám đốc Lê lo lắng nhất. Người nhà họ Phó chắc chắn sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo."
"Gia đình họ Lê không phải bị nguyền rủa. Họ đều là những người tốt. Chỉ là khi giám đốc Lê vì tương lai của nhà máy sợi mà quá nóng vội trong cải cách, tai họa mới xảy ra. Nếu giám đốc Lê và con trai Cả không gặp nạn, thì cháu trai thứ hai của họ đã không vì muốn báo thù cho ông nội và bố mà bước vào con đường lầm lạc. Cháu trai Cả cũng sẽ không vì vội kiếm tiền nuôi mẹ bị liệt mà bị lừa gạt, rồi cuối cùng bị hại."
"Vấn đề nằm ở cuộc cải cách đó. Đáng ra đó phải là một cuộc cải cách mang lại lợi ích cho nhà máy sợi và cả công nhân, nhưng chính sự biến đổi bất ngờ duy nhất lại hủy hoại cả gia đình họ Lê."
Cải cách.
Cải cách gì? Có phải là cuộc mua đứt thời gian làm việc của công nhân ở nhà máy sợi lần này không?
Ớ Hậu Quê
Lê Tinh không biết mình đang ở đâu. Trong lòng bối rối, cô tuyệt vọng muốn tìm Cố Như, muốn hỏi cô ấy rằng cải cách gì, cuộc cải cách nào đã hại gia đình cô tan nát.
Biến đổi bất ngờ, điều đó là gì?
Nhưng cô không thể nhìn thấy ai cả. Âm thanh dần tan biến. Cô nóng lòng đến đổ mồ hôi, cảm thấy cơ thể ngày càng nặng nề, hơi thở dần trở nên khó khăn. Không bao lâu, xung quanh bắt đầu nóng lên.
Nhà máy sợi!
Lửa. Một trận hỏa hoạn dữ dội không thể dập tắt.
Một người đàn ông toàn thân dơ dáy, nồng nặc mùi rượu đang tưới xăng lên các cuộn bông. Vừa làm, hắn vừa cười điên dại:
"Chết đi! Tất cả c.h.ế.t hết đi! Ông Lê, ông không ngờ đúng không? Ông, người nắm trong tay quyền sinh sát ở nhà máy sợi, cuối cùng lại phải rơi vào tay tôi!"
"Hồi đó tôi kính trọng ông biết bao, kính trọng ông đến mức nào! Nhưng ông thì sao? Ông đã chặt đứt đường sống của tôi! Lấy mạng của mẹ tôi, mạng của con tôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-265.html.]
"Ông có biết mẹ tôi c.h.ế.t thế nào không? Bà ấy đau đớn mà chết! Không có tiền mua thuốc, đến cả viên giảm đau cũng không có. Bà ấy nằm trên giường cứ gọi mãi: 'Trường Thuận ơi, Trường Thuận ơi, mẹ đau quá!'"
"Ông có biết con gái tôi c.h.ế.t thế nào không? Chết đói! Sống sờ sờ mà c.h.ế.t đói!"
"Tôi phải kiếm tiền, phải kiếm tiền để sống, nên đành nhốt nó ở nhà. Ai mà biết tôi lại gặp tai nạn hôn mê suốt ba ngày liền! Nó đói không chịu được, bèn ngắt hoa thủy tiên con tiện nhân ấy trồng mà ăn, ăn đến mức tự đầu độc mình chết."
"Con gái tôi nó mới chỉ năm tuổi, còn chưa kịp đi học!"
Đỗ Trường Thuận vừa nói vừa cười khóc méo mó, một chân đá vào người Lê Vạn Sơn đang nằm trên mặt đất sau khi bị hắn tấn công. Toàn thân Lê Vạn Sơn đầy thương tích, quần áo bê bết m.á.u vì bị lửa làm cháy xém, khuôn mặt bầm tím vì những cú đấm. Trên đầu, một vết thương do gạch đập trúng không ngừng rỉ ra m.á.u tươi.
Ngọn lửa xung quanh dữ dội, ánh lửa đỏ rực phản chiếu trên gương mặt đầy đau đớn của ông. Ông giơ tay lau vết m.á.u đang chảy xuống gần mắt, gào lên với Đỗ Trường Thuận: "Đỗ Trường Thuận, quyết định của nhà máy sợi không sai! Lúc đó ép cậu mua đứt thời gian công tác là vì cậu thường xuyên nghỉ làm vô cớ, làm chậm trễ sản xuất. Cậu không thể đổ mọi bất hạnh của mình lên đầu nhà máy sợi chỉ vì lỗi của bản thân!"
"Huống chi, nhà máy sợi đã đưa cậu ba vạn tệ tiền trợ cấp, còn tổ chức học nghề làm bánh! Cậu thử nhìn xem ở Ninh Thành hiện giờ có bao nhiêu người kinh doanh bánh trái, đều là từ nhà máy sợi mà ra đấy!"
"Trợ cấp ư?" Đỗ Trường Thuận cười nhạt đầy căm phẫn, giọng trầm đục: "Ông biết gì chứ! Nếu không có số tiền trợ cấp đó, gia đình tôi đã không tan nát! Con tiện nhân đó đã nổi lòng tham, lấy tiền rồi bỏ trốn theo gã đàn ông khác!"
"Ả mang tiền bỏ đi, tôi mất hết tất cả. Mẹ tôi bệnh không ai chăm, con gái tôi chẳng ai trông! Bảo tôi học nghề làm bánh ư? Tôi đến cơm còn không có mà ăn, học cái gì mà làm bánh?"
"Tôi đã tìm đến ông, cầu xin ông cho tôi trở lại làm việc. Nhưng ông thì sao? Ông sắp xếp cho tôi làm gì? Quét dọn à? Trước đây tôi dù gì cũng là tổ trưởng trong nhà máy, vậy mà ông bảo tôi đi quét dọn sao?"
"Ông chẳng phải hy sinh chúng tôi để cứu nhà máy sợi sao? Tôi sẽ cho ông cứu, xuống dưới đó mà cứu!"
"Chết đi! Tất cả các người đều phải chết!" "Hahaha! Chết hết đi, cùng c.h.ế.t hết đi!"
Đỗ Trường Thuận cười lớn như kẻ điên, tay vẫn tiếp tục tưới xăng lên ngọn lửa, khiến lửa càng bốc cao hơn.
"Bùm! Bùm! Bùm!"