Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:52:59
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi lần nhìn thấy cô tan làm đúng giờ từ cửa sau của tòa nhà bách hoá số sáu, tâm trạng Lục Huấn đều rất vui vẻ, còn rất muốn cười, cảm thấy cô thật đáng yêu và thú vị, sao lại có một cô gái như vậy chứ.

"Vậy thì dậy thôi, anh đi rửa mặt trước nhé?"

Lục Huấn khẽ cười, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, không ngăn cản cô nữa, đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy áo sơ mi và quần dài để mặc hôm nay, sau đó lại kéo tủ quần áo của cô ra, quay đầu hỏi:

"Anh lấy quần áo cho em mặc hôm nay nhé? Hôm nay em muốn mặc váy hay sườn xám? Hay là chọn áo phối đồ?"

"Cái nào cũng được." Lúc này Lê Tinh không có tâm trạng chọn quần áo, cô vén chăn xuống giường, thuận miệng đáp: "Anh chọn giúp em đi, anh thấy đẹp là được, dù sao mặc ra cũng là anh nhìn nhiều nhất."

Lê Tinh nói xong liền đi vào phòng vệ sinh, Lục Huấn lại vì câu nói này mà đứng ngây người một lúc, một lát sau anh khẽ cười thành tiếng.

Anh nhìn nhiều nhất.

Anh có thể nói anh thích nhất nhìn cô mặc váy ngủ ren mỏng manh treo trên người anh không?

Nụ cười trên môi không kìm nén được, một lát sau, anh đưa tay lấy cho cô một chiếc sườn xám ngắn tay màu xanh non.

Rửa mặt, trang điểm xong xuôi cũng gần 7 giờ, hai người lái xe đến nhà họ Lê ăn sáng.

Bữa sáng ở nhà họ Lê đã được dọn lên bàn. Lê Chí Quốc sáng sớm đã ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn sáng về, cháo, bánh bao, bánh quẩy... bày đầy cả bàn.

Lê Tinh và Lục Huấn vừa đến, cả nhà liền quây quần bên bàn ăn.

Vì cuộc điện thoại lúc rạng sáng nên mọi người trong nhà đều biết Lê Tinh sáng nay đã mơ thấy ác mộng, việc đầu tiên Hà Lệ Quyên làm sau khi thức dậy là nấu chè long nhãn táo đỏ trứng gà cho Lê Tinh.

Hồi nhỏ, sau khi gặp tai nạn, Lê Tinh thỉnh thoảng lại giật mình, mỗi lần lén lút đưa cô đi gặp bà đồng xong, Hà Lệ Quyên đều nấu cho cô một bát nước đường trứng gà như thế. Lê Tinh đặc biệt thích ăn đồ ngọt, vừa uống nước bùa xong, miệng khô khốc khó chịu, uống một bát chè trứng ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng nở nụ cười.

Vừa ngồi xuống, Hà Lệ Quyên đã bưng bát chè trứng đến trước mặt cô: "Vừa nấu xong chưa lâu, mau ăn nóng đi, lát nữa nguội em lại chê trứng tanh."

"Có chè ngọt ạ, cảm ơn chị cả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-269.html.]

Nhìn bát chè trứng trước mặt, Lê Tinh nở nụ cười, cô đưa tay cầm lấy thìa, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.

Thiên Tứ năm nay học lớp một, lát nữa phải đi học, lúc này cũng đã ngồi vào bàn. Thằng bé dậy sớm, cũng nghe nói chuyện cô út mơ thấy ác mộng, vừa nhai bánh bao trong tay vừa không quên hỏi cô:

"Cô út, cô mơ thấy ác mộng ạ? Có phải ở nhà cũ ngủ ít người quá nên sợ không? Hay là cô và dượng dọn về đây ngủ đi, như vậy con có thể giống như trước kia, sáng tối đều gặp được cô."

Lê Hà Dương bên cạnh nghe vậy cũng nói: "Đúng vậy, bên đó tuy thoải mái rộng rãi đẹp đẽ, nhưng chỉ có cô và dượng, không náo nhiệt chút nào, về đây ở tốt hơn nhiều."

Nếu không phải đã trải qua hai ngày trước, hai người ở phòng khách cũng không kiềm chế được, Lê Tinh chắc chắn sẽ không chút do dự mà đồng ý ngay lập tức.

Nhưng có chuyện sáng hôm kia và tối hôm qua, Lê Tinh nghĩ đến việc phòng ngủ và phòng vệ sinh ở đây tách biệt, trên lầu còn có Lê Hà Dương, nghĩ thế nào cũng thấy không tiện lắm, chắc Lục Huấn cũng nghĩ vậy. Nhưng cô cũng không tiện từ chối ý tốt của hai đứa cháu, cô suy nghĩ một chút rồi nói:

"Chúng ta vừa mới cưới đã về đây ở thì không hay lắm, đợi một thời gian nữa rồi tính."

Lê Hà Dương cứ tưởng cô đồng ý, bèn đáp: "Vậy cũng được. Vậy nếu cô lại mơ thấy ác mộng, con sẽ qua đó ở với cô hai ngày, con dương khí thịnh, có thể trừ tà."

Trừ tà.

Lục Huấn khẽ động mắt, vừa định nói gì đó, Lê Vạn Sơn đã ngẩng đầu lên hỏi con gái: "Trước đây con nói với anh hai con là mơ thấy một người tên là Đỗ Trường Thuận phóng hỏa nhà máy sợi? Con còn nhớ cụ thể mơ thấy gì không?"

Mọi người đều không ngờ Lê Vạn Sơn lại đột nhiên hỏi Lê Tinh cụ thể mơ thấy gì, đều ngẩn ra. Thẩm Phương Quỳnh sợ con gái nghĩ đến giấc mơ đó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, bà bực bội lườm ông:

"Hỏi mấy chuyện này làm gì? Giấc mơ không hay thì quên đi là tốt nhất."

"Chẳng phải người ta nói có những giấc mơ phải nói ra, nói ra mới tốt sao?" Lê Vạn Sơn vẫn nhìn Lê Tinh, chờ Lê Tinh trả lời ông.

Lục Huấn liếc nhìn Lê Vạn Sơn. Lê Vạn Sơn không phải là người mê tín, trước đây ông cụ Lục mời ông đi chùa, ông cũng không đi, không phải là người coi trọng chuyện nói ra giấc mơ như tục lệ cũ.

"Con vẫn nhớ." Lê Tinh nuốt long nhãn trong miệng, đáp lại Lê Vạn Sơn.

Giấc mơ đó đáng sợ và chân thực đến tận tâm can, chỉ cần nhớ lại ngọn lửa trong mơ, cô như cảm nhận được nó đang thiêu đốt mình, cô chỉ mong nói ra giấc mơ để Lê Vạn Sơn tránh được rủi ro.

"Trong mơ, người tên là Đỗ Trường Thuận đó thường xuyên trốn việc ở nhà máy, bố cho anh ta thôi việc hưởng trợ cấp, nhưng tiền của anh ta bị vợ anh ta cầm đi theo người khác rồi. Anh ta mất tiền, mất việc, mẹ già lại bệnh nặng, vì không có tiền mua thuốc mà đau đớn c.h.ế.t đi. Con gái anh ta vì anh ta phải đi làm, bị anh ta nhốt ở nhà, đói quá ăn hoa thủy tiên rồi..."

"Cạch."

Loading...