THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 272
Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:54:22
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Họ ra ngoài sớm, lúc này nhân viên đến toà nhà bách hóa làm việc còn chưa nhiều, chỉ lác đác vài người đi vào lối đi dành cho nhân viên từ cửa sau, hai túi kẹo bánh hơi nặng, Lục Huấn xách giúp cô đến tận dưới lầu, Lê Tinh bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật ông nội Lục, tối nay họ phải đến đó.
"Hôm nay là sinh nhật ông nội, tan làm anh đến đón em, chúng ta đi thẳng đến đó luôn sao?"
Lục Huấn sững người một chút, sáng sớm anh cứ để ý đến tâm trạng của Lê Tinh, suýt chút nữa quên mất chuyện này.
"Ừ, tan làm anh đến đón em, chúng ta qua đó, giày mua cho ông nội để trên xe rồi, không cần chuẩn bị gì nữa." Lục Huấn hoàn hồn nói.
"Ồ." Lê Tinh gật đầu ra hiệu đã biết.
Lần đầu tiên về nhà họ Lục sau khi kết hôn, Lê Tinh nhớ đến giấc mơ đó, trong lòng cô ít nhiều có chút bài xích với nhà họ Lục.
Không phải vì điều gì khác, mà là cô không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với bố mẹ nuôi của Lục Huấn, cô cũng có chút để tâm đến câu nói của Lục Kim Xảo, "Nó có biết trước đây Hách Lệ Hoa đối xử với Tam Xuyến thế nào đâu."
Dù chỉ là trong mơ, cô cũng thấy để tâm.
Đáng lẽ cô nên hỏi anh, nhưng hai ngày nay không khí giữa hai người quá tốt đẹp, cô không muốn để những người không liên quan ảnh hưởng đến bầu không khí này, vậy nên, để cô đến nhà họ Lục một chuyến rồi xem sao, cô sẽ cẩn thận quan sát.
"Vậy em lên đây." Nghĩ thông suốt, Lê Tinh nở nụ cười nhìn Lục Huấn.
"Ừ, lên đi." Lục Huấn khẽ gật đầu, đưa túi kẹo bánh cho cô, nhớ ra điều gì đó lại nói: "Buổi trưa muốn đi dạo phố cũng đừng quên đến cửa hàng ăn cơm trước, đừng ăn cơm hộp, vừa không ngon lại còn lạnh."
"Vâng, em biết rồi, anh cũng vậy, nếu phải tiếp khách uống rượu thì nhớ ăn chút đồ ăn lót dạ trước."
Lê Tinh đáp lại, nhìn sang hai bên thấy đồng nghiệp dần dần ra vào, cũng không tiện làm gì khác, cô nhận đồ từ tay anh, đầu ngón tay khẽ cọ vào lòng bàn tay anh, sau đó cầm túi bánh kẹo đi lên lầu.
Lần đầu tiên mỗi người đi làm riêng sau khi kết hôn, trong lòng ít nhiều có chút không nỡ và không quen, Lục Huấn nhìn bóng dáng cô khuất hẳn mới quay người trở lại xe, lái xe đến công ty xây dựng mới thành lập cạnh tòa nhà dang dở đường Tây Đường.
Lúc Lê Tinh đến văn phòng, phần lớn đồng nghiệp trong văn phòng vẫn chưa đến, đây là lần đầu tiên cô đến làm việc sớm như vậy từ khi vào làm, lại còn là ngày đầu tiên đi làm sau khi kết hôn, thật sự không quen.
Cô tranh thủ lúc này chia kẹo bánh đến chỗ ngồi của các đồng nghiệp, trước đây khi đồng nghiệp kết hôn cũng chia kẹo như vậy, đến lượt bàn làm việc độc lập của chị Trương trong phòng riêng, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn không vào văn phòng của chị ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-272.html.]
Nhưng tất cả đồng nghiệp đều có, chỉ riêng chị Trương không có thì có vẻ kỳ lạ, giống như đang nhắm vào chị ta vậy, tuy chị Trương không đến dự đám cưới nhưng cô không thể mất lịch sự, huống hồ họ là đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Cô suy nghĩ một chút, trở về chỗ ngồi lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc túi giấy nhỏ thường dùng để đựng đồ lặt vặt, bỏ vào đó một ít kẹo bánh, lấy giấy bút viết một tờ giấy rồi dán lên trên túi kẹo, treo lên cửa phòng chị ta.
Làm xong những việc này cô trở về chỗ ngồi làm việc, trưởng phòng của họ đến sớm hơn cô, lúc nãy cô đi phát kẹo bánh, người ta đã đưa cho cô một thùng tài liệu cần xử lý và giấy tờ cần thanh toán dồn lại mấy ngày nay.
Cô không nhanh lên thì hôm nay không thể tan làm đúng giờ.
Trong lúc bận rộn, các đồng nghiệp lần lượt đến làm việc, thấy kẹo bánh cô để, ai nấy đều cười chào hỏi cô, còn hỏi han cô vài câu về cuộc sống tân hôn.
Cô mỉm cười đáp lại đơn giản vài câu, rồi lại ai làm việc nấy, sắp đến giờ làm việc mới thấy Phương Tinh đến, cũng không kịp bỏ túi xách xuống, vội vàng chạy lại bàn Lê Tinh:
"Ơ, cô đi làm rồi à? Tôi còn tưởng cô sẽ nghỉ thêm hai ngày nữa chứ, tôi nói này đồng chí Lê Tinh, cô đúng là hơi không phúc hậu đấy, trước đây tôi biết nhà cô khá giả, đối tượng cũng không tệ, nhưng không ngờ lại không tệ đến mức này!"
"Trời ơi, bố là giám đốc nhà máy sợi, mẹ là cựu chủ nhiệm Hội Liên Hiệp Phụ Nữ thành phố, còn chú hai của cô, hôm trước mấy trưởng phòng mình chào hỏi ông ấy, tôi mới biết ông ấy là giám đốc toà nhà bách hóa số một!"
"Đại tiểu thư à, cô đúng là đại tiểu thư chính hiệu đấy!" Lê Tinh: "..."
"Còn nữa, cô mau nói cho tôi biết, chồng cô là nhân vật nào vậy, hôm đó xe cưới toàn là xe sang."
"Chỉ là một doanh nhân bình thường thôi mà," Lê Tinh thấy vẻ mặt hóng hớt của Phương Tình, da đầu cũng hơi căng ra, cô biết tính cô ấy, hỏi những chuyện này là không có hồi kết, cô còn phải làm việc nữa chứ, đành đáp lại qua loa rồi vội vàng nói: "Tôi mang kẹo bánh cưới đến, còn cố tình lấy thêm cho cô, cô không ăn chút nào sao?"
Phương Tình lúc này mới nhìn sang chỗ ngồi của mình, thấy trên bàn có một túi kẹo bánh to, rõ ràng là phần riêng, cô nàng lập tức cười toe toét: "Ăn chứ, sao lại không ăn!"
"Kẹo cưới của đại tiểu thư khác với kẹo mua ở ngoài, ngon lắm, hôm đó tôi ăn hai viên trên bàn tiệc mà không dừng lại được, định lấy thêm, kết quả lão Hoàng bên kho lấy một cái túi đựng hết đi, nói con trai ông ấy thích ăn kẹo, kẹo này của cô ngon, ông ấy mang về cho con trai nếm thử, tôi năn nỉ mãi ông ấy mới lấy ra ba viên, còn bị Tiểu Tĩnh bên thu mua cướp mất một viên, tức c.h.ế.t tôi."
Phương Tình vừa nói vừa trợn mắt, Lê Tinh không nhịn được cong mày cười, "Vậy hôm đó sao cô không nói, nhà tôi nhiều kẹo lắm, tôi gói riêng cho cô một túi mang về."
Kẹo cưới của cô đều là do chị dâu cả thức khuya dậy sớm làm ra, nguyên liệu dùng đều là loại tốt nhất, trên thị trường không mua được.
"Hôm đó cô bận rộn như vậy, sao tôi nỡ làm phiền." Phương Tình vừa bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, vừa nói: "Vẫn là cô tốt, cái gì cũng nghĩ đến tôi, mấy ngày cô không có ở đây, tôi chẳng có ai nói chuyện cùng, buồn chán c.h.ế.t đi được."