Các chị cũng vừa ăn cơm trưa xong không lâu, ngày thường bách hóa số sáu cũng không quá bận rộn, không có việc gì làm, nhóm chị này đều tụm năm tụm ba hoặc đứng cách nhau một khoảng trò chuyện.
Thấy cô, từng người một trêu chọc cô: "Ôi chao, cô dâu của chúng ta đã trở lại rồi."
"Nghe nói hôm đám cưới hoành tráng lắm, tiếc là tôi không đi được, đám cưới xa hoa đấy, biết trước nên đi xem thử mới phải!"
"Đúng vậy, hôm đó cô nên đi, cô không thấy Tinh Tinh hôm đó xinh đẹp lắm sao, cứ như tiên nữ trên trời vậy, đôi mắt chú rể nhà chúng ta không rời khỏi cô dâu lấy một giây, lúc uống rượu cũng liếc mắt nhìn cô dâu."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy rõ ràng mà, nhưng tôi biết từ trước rồi, đối tượng của Tinh Tinh rất quan tâm đến em ấy, nhìn mấy lần trước cậu ấy đi cùng Tinh Tinh mua đồ là biết rồi."
"Đúng rồi, nghe Xảo Xảo ở tầng trên nói, em và đối tượng quen nhau ở chỗ bán giày của cô ấy phải không?"
"Cô ấy còn nói muốn em gửi cho cô ấy một phần quà mai mối nữa chứ!"
Lê Tinh đỏ mặt, nhưng vẫn đáp lại các chị: "Lần đầu tiên gặp mặt là lúc mua giày ở chỗ Xảo Xảo, nhưng mà vốn dĩ chúng em đã hẹn gặp mặt vào ngày hôm sau rồi, chỉ là lúc đó em chưa biết..."
"Đúng là duyên phận rồi!"
Các chị lại đùa cợt, còn hỏi cô: "Cuộc sống tân hôn thế nào rồi? Chú rể cao to vậy, được chứ? Chuyện kia ổn không?"
"!!"
Chủ đề của những phụ nữ đã kết hôn khiến Lê Tinh - một người mới vừa lập gia đình, cảm thấy khó đối phó. Khuôn mặt cô đỏ bừng, mãi không biết phải trả lời thế nào.
"Ừm... cũng tạm thôi." Cuối cùng, Lê Tinh ấp úng đáp lại một câu, nhanh chóng đổi chủ đề: "Chị Tường, em mang kẹo và bánh đến cho mọi người đây, giờ em phải lên làm việc rồi, các chị chia nhau nhé!"
Cô đặt túi kẹo lên quầy nội y chỗ chị Tường làm việc rồi định rời đi, nhưng chị Tường nhanh chóng giữ cô lại: "Gì mà vội thế, còn lâu mới tới giờ làm. Ngồi nói chuyện chút đi, tụi chị ở đây sắp buồn c.h.ế.t rồi. Hiếm khi em xuống, ở lại tám chuyện với bọn chị chút."
"Đúng đấy, ngồi lại chút đi. Bọn chị lâu lắm rồi mới gặp một cô dâu mới."
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-275.html.]
Thế là Lê Tinh bị kéo xuống và bị hỏi đủ thứ chuyện.
Những chuyện tế nhị, mấy chị này chẳng kiêng kỵ chút nào, nhưng cô thì ngại đến mức không dám hé môi. Cô kiên quyết không nói gì, mỗi khi bị hỏi chỉ trả lời qua loa: "Cũng được, cũng ổn."
Mấy chị cũng chịu thua cô. Cuối cùng họ chẳng buồn hỏi nữa, tự mình bàn tán. Nào là đàn ông mũi to thế nào, đàn ông ngón tay dài ra sao... rồi còn truyền kinh nghiệm cho cô. Lê Tinh nghe mà mặt đỏ tía tai, mắt tròn xoe, đầu óc choáng váng.
Không hiểu sao cuối cùng cô lỡ miệng kể rằng Lục Huấn từng làm rách cái áo mỏng hai dây của cô.
Ngay lập tức, các chị phát hiện ra "sở thích đặc biệt" này, ai nấy phấn khích hẳn lên.
"Thích áo mỏng hai dây à? Quá dễ!"
Mấy chị làm ở quầy nội y ngủ liền lôi ra đủ loại áo mỏng hai dây: kiểu hở lưng, có viền ren, bán trong suốt, lụa mềm, voan mỏng...
Trước giờ đồ ngủ của Lê Tinh toàn là loại cotton màu trắng tinh, rất giản dị. Cái áo mỏng hai dây mà cô có cũng là Lục Huấn mua giúp cô ở cửa hàng, thêm hai cái khác là do Lê Linh tặng trong đám cưới. Lê Linh nói cô đã là phụ nữ có chồng, không thể mặc đồ ngủ kiểu con gái nữa.
Đây là lần đầu tiên cô ghé quầy nội y, nhìn thấy nhiều kiểu đồ ngủ "nội y ẩn giấu" đến vậy!
Cảm giác như mở mang tầm mắt, cuối cùng không cưỡng lại được, bèn lấy chiếc thẻ mà Lục Huấn giấu trong túi cô từ lúc nào ra, quẹt một khoản lớn để mua cả đống áo mỏng hai dây.
Trong lúc chờ quẹt thẻ, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở một dãy nội y ren bên cạnh.
Chị Tường nhanh chóng nhận ra, cầm lên một bộ nội y ren trắng rồi tuôn ra một tràng: "Phụ nữ phải biết tự tin khoe nét đẹp của mình. Nội y ren là thứ mọi người phụ nữ đã có chồng đều phải có. Vừa gợi cảm vừa dịu dàng, chính mình ngắm cũng thấy hài lòng, mà đàn ông nhìn chắc chắn sẽ chảy m.á.u mũi."
Nghe chị Tường nói một hồi, đầu óc Lê Tinh rối tung. Cuối cùng tay cô chẳng nghe lời, cầm thêm mấy bộ nữa.
Xách hai túi lớn ra khỏi quầy, cô sợ mấy chị lại dạy cô cách phối đồ, tạo dáng sao cho đẹp. Cô hoảng hốt viện cớ trốn mất.
Quá ngượng ngùng, quá xấu hổ! Cô quên mất phải đi lối dành cho nhân viên, cứ thế bước ra cửa chính của toà nhà bách hoá, ra đến bên ngoài, gió mát thổi qua làm cô chợt nhớ ra. Nhưng giờ quay lại thì không thể, đành đi vòng qua cửa sau.
Đường từ cửa chính đến cửa sau không quá xa, nhưng cũng không gần. Xung quanh còn có vài con phố. Đi được nửa đường, cô nhìn thấy cửa hàng kính mắt ở phía đối diện, đột nhiên nhớ đến việc mình vô tình làm gãy chiếc kính mua cho Lục Huấn hôm trước.