Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:19:23
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Huấn không cho, nói bát đũa để anh, Lộ Phóng và Lục Cẩn dọn, bảo cô đi giúp Cố Như thắp nến bánh sinh nhật mà Cố Như mua.

Lục Huấn rõ ràng không muốn vợ làm việc, lần này còn kéo cả Lộ Phóng và Lục Cẩn vào, Hách Lệ Hoa nào dám để Lê Tinh làm việc, vội vàng phụ họa:

"Đúng vậy, bánh kem Như Như mua còn chưa cắt, mấy thứ này bọn dì không biết làm, mấy đứa làm đi, bàn ăn để bọn dì dọn là được rồi, một lát là xong."

Hách Lệ Hoa nói xong, Lục Kim Xảo cũng phụ họa, Lục Huấn càng kiên quyết đã xắn tay áo lên làm việc rồi, Lê Tinh chỉ có thể nhìn về phía Cố Như.

Cố Như kéo cô lại: "Đi thôi, chúng ta đi cắm nến, cô có biết hát bài hát chúc mừng sinh nhật không?"

Tổ chức sinh nhật, ăn bánh kem, đây là điều mới xuất hiện ở Ninh Thành hai năm gần đây.

Gia đình Lê Tinh cưng chiều cô, các cháu trai càng yêu quý cô hơn, mấy năm gần đây, vào dịp sinh nhật Lê Hà Niên đều mua bánh kem cho cô.

Bài hát chúc mừng sinh nhật tự nhiên là biết hát.

Cô gật đầu đáp một tiếng biết, đi theo Cố Như làm bánh sinh nhật, nến được thắp sáng cắm xong, Lê Tinh đi tắt đèn, mọi người cùng ông cụ Lục thổi nến.

Ông cụ Lục chưa bao giờ tổ chức sinh nhật như thế này, nụ cười trên mặt ông không dứt. Thổi nến xong, mọi người chia nhau ăn bánh kem.

Hôm nay là sinh nhật ông cụ, Lục Hân và Lục Cẩn đã mua cho ông cụ một chiếc mũ, ông cụ vào thu đã đội mũ, nếu không luôn cảm thấy đầu bị gió thổi đau.

Lòng hiếu thảo của cháu trai cháu gái, ông cụ tất nhiên là vui mừng, nhận lấy chiếc mũ rồi khen ngợi hai đứa cháu vài câu.

Lúc này Cố Như cũng lấy món quà sinh nhật mình chuẩn bị ra, là một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn cải tiến, tặng cho ông cụ.

Lúc Cố Như lấy bộ quần áo ra, Lục Kim Xảo ở bên cạnh nói với ông cụ: "Bố, bộ quần áo này là do Như Như tự tay may đấy. Từ việc vẽ mẫu đến cắt may quần áo, đều là do con bé làm, tất cả đều là tấm lòng hiếu thảo của nó dành cho bố"

Ông cụ Lục rõ ràng rất vui, cười đến không ngậm được miệng, cầm lấy bộ quần áo nhẹ nhàng vuốt ve túi áo bên ngực, yêu thích không rời tay:

"Ông vốn thích quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, bộ này Như Như làm vừa vặn lại đẹp, kiểu dáng còn có chút đặc biệt, ông càng thích, ngày mai ông sẽ mặc ra ngoài cho họ xem, đây là do cháu dâu của ông làm."

Thấy bố mình vui như vậy, Lục Kim Xảo càng đắc ý, mà bà ta vừa đắc ý là dễ quên mất hình tượng, thậm chí còn muốn so bì, bà ta đảo mắt hỏi Lục Huấn:

"Tam Xuyến à, năm ngoái sinh nhật ông nội con với A Phóng đều tặng bao lì xì, năm nay không lẽ vẫn là bao lì xì chứ?"

Lục Kim Xảo nghĩ gì, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay, Lục Huấn đã quen rồi nên hoàn toàn không để ý, Lê Tinh nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy quen thuộc, trong giấc mơ kia của cô hình như cũng có cảnh tượng như vậy.

"Không phải, Lục Huấn nói ông nội không thích đi giày da, bên bách hoá số một có một tiệm làm giày vải thủ công, chúng con đã mua cho ông nội hai đôi giày vải."

"Ngoài ra, trước đây khi con ăn cơm cùng ông nội, nghe ông nội nói mắt ông bị lão thị, bình thường đeo kính ra ngoài không tiện, không đeo thì lại không nhìn rõ, nên con đã mua cho ông một chiếc kính lão gập, cái này mang theo bên người khi ra ngoài rất tiện, còn có thể cài trực tiếp lên áo."

Lê Tinh từ trong túi xách lấy ra chiếc kính lão gập, cầm hai tay đưa cho ông cụ Lục, quay đầu nhìn Lục Huấn ra hiệu đi lấy đôi giày lúc nãy anh mang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-284.html.]

Giày để ngay trong tủ đứng bên cạnh, Lục Huấn quay người đi lấy, nhưng ông cụ Lục không còn tâm trí để xem giày nữa, ông hứng thú hơn với chiếc kính lão gập mà Lê Tinh tặng.

Vẻ mặt kinh ngạc nghiên cứu, giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới: "Kính còn có thể gập được à? Trước đây ông không biết cái này, chiếc kính lão mà ông đang dùng hiện tại, vẫn là hơn mười năm trước mua ở con hẻm ngoài kia với giá hai tệ một chiếc, tròng kính hơi mờ nhưng vẫn có thể dùng tạm được, nên ông không thay."

Ông cụ Lục vừa nghiên cứu, rất nhanh đã biết cách mở và gập chiếc kính lão trong tay, ông vội vàng đeo lên, kinh hô một tiếng đầy hài lòng: "Rõ thật, nhìn rõ hơn chiếc kính trước nhiều lắm!"

Người già rồi, lão thị càng ngày càng nặng, luôn lo lắng mình bị mù, chiếc kính này vừa đến quả thực trở thành bảo bối.

Ông cụ Lục thậm chí còn đứng dậy đi đến tủ đứng lấy một tờ báo cũ ra xem.

"Tối thế này mà nhìn chữ vẫn rõ."

Ông cụ Lục càng đeo càng thích, cầm chiếc hộp đựng kính bằng bạc kiểu cổ chạm khắc hoa văn nhìn Lê Tinh: "Tinh Tinh, chiếc kính này chắc không rẻ đâu nhỉ?"

Người lớn tuổi nhận được đồ thường thích hỏi giá tiền, Lê Tinh đã tặng đồ cho người lớn tuổi rất nhiều lần, nên quen rồi, bèn cười đáp: "Cũng được ạ, không đắt, ông thích là được rồi ạ."

"Thích, sao lại không thích."

Ông cụ Lục vui vẻ nói, là thật sự thích, cầm tờ báo tiếp tục xem.

Lục Kim Xảo bên cạnh bĩu môi chua chát, nhưng nhìn thấy bố mình vui mừng khi nhận được kính như vậy, cuối cùng cũng không nói gì.

Tặng quà xong lúc này cũng còn sớm, mới hơn bảy giờ tối, ông cụ vui vẻ cả ngày, không nỡ để cháu trai cháu gái đi sớm như vậy, vừa yêu thích chiếc kính vừa không quên gọi họ ngồi xuống, bảo họ xem tivi ăn trái cây.

Phòng khách nhà họ Lục không lớn, chỉ bằng một nửa nhà họ Lê, ngoài chiếc tivi màu và tủ lạnh mới mà Lục Huấn mua cho ông cụ, thì những đồ đạc khác đều mang vẻ cũ kỹ theo năm tháng, ghế sofa là một chiếc sofa vải cũ kỹ, thêm hai chiếc ghế dài sơn quét vạch ngang thường thấy ở rạp chiếu phim hoặc bệnh viện, ghế đẩu trong nhà cũng là loại ghế đẩu cũ, có một chiếc ghế còn bị lỏng một chân hơi nghiêng.

Ông cụ thật sự yêu quý Lê Tinh và Cố Như, ông đứng dậy đi đến ghế dài ngồi xuống, nhường chiếc sofa vải mềm hơn cho Lê Tinh và Cố Như ngồi, còn đặt nhãn và hồng lên trước mặt hai cháu gái để họ ăn.

Lê Tinh và Cố Như đều không thể từ chối sự nhiệt tình và thiện ý của ông cụ, liền ngồi xuống.

Họ ở lại chủ yếu là để bầu bạn với ông cụ, Lục Huấn bảo Lục Cẩn đi lấy bộ cờ tướng ra, anh và Lộ Phóng hai người chơi cờ với ông cụ, bố Lục và Lục Cẩn ngồi xem bên cạnh.

Lục Kim Xảo, Hách Lệ Hoa và Lục Hân vừa ăn quýt vừa xem bộ phim truyền hình "Uyển Quân" đang phát lại.

Cố Như không hứng thú lắm với phim tình cảm của Quỳnh Dao thời xưa, Lê Tinh thì đã xem rồi, cô đều biết tất cả các tình tiết, hơn nữa vừa mới chiếu đến tập ức chế, không hứng thú lắm nên không xem kỹ, cùng Cố Như chuyên tâm ăn hoa quả.

Chỉ ăn hoa quả không nói chuyện cũng không được, Cố Như vừa bóc vỏ hồng vừa tìm chủ đề trò chuyện với Lê Tinh:

"Tinh Tinh, tôi nghe nói bách hoá số sáu sắp cải cách à?"

Lê Tinh vừa mới bóc vỏ một quả nhãn, nghe vậy cô ngẩn ra, bách hoá số sáu sắp cải cách là chuyện hôm nay cô nghe Phương Tình lén nghe được từ chỗ giám đốc, vậy mà Cố Như đã biết rồi?

Kênh tin tức thật nhanh nhạy, cô không khỏi có chút tò mò: "Cố Như biết chuyện này từ đâu vậy?"

Loading...