Cố Như thường không tiết lộ chuyện công việc của mình cho người khác, đôi khi bị Lục Kim Xảo làm phiền cô ấy mới nói vài câu, nhưng lúc này trò chuyện với Lê Tinh lại không kiêng dè nhiều như vậy, đầu ngón tay vừa lột vỏ hồng vừa nói:
"Nhà máy của tôi gần đây cũng đang cải cách, làm cổ phần hóa, tôi đã nắm giữ 70% cổ phần, trước đây nhà máy tôi không phải chỉ làm gia công cho người ta sao? Bây giờ tôi muốn tự làm thương hiệu, mà muốn làm thương hiệu nhất định phải tìm vài bách hoá lớn để tạo dựng tên tuổi, tôi đã nhờ chủ nhiệm cũ liên hệ với bách hoá số sáu, ông ấy quen với giám đốc của các cô, giám đốc nói với ông ấy là tất cả các quầy hàng của bách hoá số sáu sắp được cho thuê, nói rằng chậm nhất là tháng sau bách hoá số sáu sẽ đấu thầu công khai."
"Tin tức này chắc là thật, nhưng hình thức và quy trình đấu thầu của bách hoá số sáu thì bên tôi vẫn chưa hỏi được."
"Còn nữa," Cố Như nói đến đây, dừng lại một chút, một lúc sau mới nói tiếp: "Tôi không chắc chắn về tình hình doanh thu cụ thể của bách hoá số sáu hiện nay, có đáng để tôi đi đấu giá những quầy hàng đó không, nếu được, tôi định trực tiếp lấy nửa tầng làm cửa hàng flagship."
Cổ phần hóa, nắm giữ 70% cổ phần, làm thương hiệu, mở cửa hàng flagship...
Lê Tinh nắm chặt quả nhãn trong tay không động đậy, cô có thể chắc chắn những thứ này Lục Kim Xảo chưa từng nói với cô, nhưng từng chuyện từng chuyện một đều trùng khớp với giấc mơ của cô.
Có lẽ vì lúc nãy uống vài ly rượu nên cô bỗng thấy đầu óc choáng váng. Theo bản năng, cô đem những thông tin mình biết kể cho Cố Như:
"Bách hoá số sáu hiện giờ tuy không có lãi nhưng cũng không đến nỗi thua lỗ. Dù sao nó cũng là bách hóa chuyên về mẹ và bé duy nhất ở vùng Giang Đông, lượng khách vẫn ổn định. Chỉ là mấy năm nay từ giày dép, túi xách, quần áo đến các mặt hàng tiêu dùng, bách hoá số sáu đều không bằng được bách hóa số hai ở gần đó, dịch vụ cũng kém hơn mấy cửa hàng tư nhân bên ngoài, nên doanh số cứ mãi ì ạch."
Cố Như trầm ngâm một lát: "Vậy nghĩa là, nếu thay đổi cách vận hành thì bách hoá số sáu vẫn có thể vực dậy được?"
"Cũng có thể coi là vậy." Lê Tinh đáp lại một tiếng, nghĩ đến giám đốc theo chủ nghĩa trung dung của họ, cô mím môi nói thật với Cố Như: "Nhưng nếu giám đốc bách hoá số sáu vẫn là người hiện giờ thì e là dù có cho thuê hết quầy hàng cũng chẳng khá hơn được."
"Sao lại nói vậy?" Cố Như nhướn mày: "Tinh Tinh không tin tưởng vào giám đốc của cô à?"
Lê Tinh rũ mắt nhìn quả nhãn đang lăn tròn trong lòng bàn tay, tầm nhìn bỗng trở nên mơ hồ. Cô chớp chớp mắt, cảm giác mọi thứ lại rõ ràng. Đầu óc có chút trì trệ, cô suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Không phải tôi không tin tưởng anh ta, chỉ là trong số các giám đốc bách hóa thì anh ta là người sợ phiền phức nhất. Cô xem, bách hoá số sáu từ trước đến nay chưa từng tổ chức một hội chợ nào là biết rồi đấy."
Nghe Lê Tinh nói vậy, Cố Như cũng nhận ra: "Hình như hai năm nay tôi chưa thấy bách hoá số sáu làm hoạt động quảng bá nào cả."
Quảng bá, một từ ngữ xa lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-285.html.]
Hai năm nay... không, phải nói là hơn hai mươi năm nay bách hoá số sáu chưa từng tổ chức hội chợ, nhiều người đã phàn nàn về việc này. Cố Như là người Giang Đông, chắc chắn không thể không biết.
Ngón tay Lê Tinh nắm chặt quả nhãn khẽ run, trong lòng bỗng dâng lên nỗi hoang mang vô tận. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Như: "Cố Như, cô nói muốn làm thương hiệu, vậy đã làm chưa?"
Trước đó Lê Tinh đã không giấu giếm gì với Cố Như, nên Cố Như cũng không giấu cô, gật đầu nói: "Ừ, đã đăng ký thương hiệu và đang trong quá trình sản xuất rồi. Hiện tại tôi đang thiết kế ba trăm mẫu quần áo mùa đông, đã chọn được một mặt bằng trên đường Trung Sơn để mở cửa hàng tự doanh, đang trong giai đoạn trang trí, dự định cuối tháng khai trương."
Cửa hàng tự doanh đầu tiên trên đường Trung Sơn.
Tim Lê Tinh như rơi xuống vực thẳm, cô gượng gạo cười: "Vậy thì tốt quá, không biết tên thương hiệu là gì?"
"Tên thương hiệu à? Rất dễ nhớ." Cố Như khi nhắc đến thương hiệu của mình, ánh mắt sáng lấp lánh: "Y Mỹ Thi, y phục xinh đẹp, người phụ nữ như thơ, Y Mỹ Thi, thương hiệu thời trang nữ của tôi."
"Y Mỹ Thi, thương hiệu thời trang nữ của tôi." Trong mơ, hình như Cố Như cũng từng giới thiệu với cô như vậy.
"Y Mỹ Thi, thương hiệu thời trang nữ của tôi."
"Cô ấy là người duy nhất còn sống của nhà họ Lê và một chi nhà họ Thẩm, cũng là người mà chủ nhiệm Thẩm và giám đốc Lê canh cánh nhất, nhà họ Phó sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
Cùng một giọng nói, hai câu nói đồng thời vang lên trong đầu.
"Bụp" một tiếng, sợi dây căng thẳng trong đầu Lê Tinh đứt phựt, đầu óc nổ tung, trước mắt chỉ còn nhìn thấy một màu đỏ rực, dường như là lửa, lại dường như là m.á.u của ai đó.
"Nhà họ Lê không phải bị ai nguyền rủa, họ đều là người tốt, chỉ là giám đốc Lê năm đó vì lo lắng cho tương lai của nhà máy sợi, cải cách quá vội vàng mới dẫn đến vụ hỏa hoạn..."
"Nó cũng thật đáng thương, cả nhà đều không còn..."
Cả nhà đều không còn, bố cô, anh cả, anh ba, mẹ, Hà Dương, Hà Niên, chị dâu cả, anh hai, đều không còn...
Đó không phải là mơ, mà là tương lai bi thảm của cô.