Lộ Phóng chưa bao giờ nghiêm khắc và lạnh lùng như vậy, Lục Kim Xảo vốn đã chột dạ, thấy con trai như thế càng sợ hãi hơn. Bà ta sợ con trai giận, càng sợ Lục Huấn sau này gây khó dễ cho mình. Ngẩng đầu nhìn con dâu cũng đang lạnh mặt, bố ruột thì tức giận đến mức không thèm nhìn bà ta, ngay cả Lục Hân cũng cau mày nói:
"Cô muốn uống rượu thì cứ nói, con rót cho cô, cần gì phải lôi kéo chị dâu cùng uống? Cô là trưởng bối, chị dâu lại là lần đầu đến nhà ăn cơm, không tiện từ chối cô, đương nhiên phải miễn cưỡng uống theo rồi."
Lục Kim Xảo cảm thấy tủi thân: "...Cô nào có biết đâu, cô chỉ là đột nhiên muốn uống, lại rất thích con bé Tinh Tinh, làm sao cô biết nó không khỏe không thể uống được chứ."
*****
"Ngoài lạnh ra còn thấy khó chịu ở đâu không?"
Lục Huấn bế Lê Tinh lên xe mới nhớ ra Lê Tinh nói lạnh mà anh lại không lấy cho cô cái chăn nào từ nhà họ Lục. Nhưng anh cũng không muốn quay lại nữa, liền lấy áo vest ở ghế sau choàng cho Lê Tinh, đóng cửa xe rồi vòng qua đầu xe, lên xe bật máy sưởi, kéo cô vào lòng mình để sưởi ấm.
Rời khỏi nhà họ Lục, gió lạnh tháng mười thổi qua, thần kinh căng thẳng của Lê Tinh cũng dịu đi đôi chút. Tuy toàn thân vẫn còn mệt mỏi rã rời, cánh tay nổi da gà khó chịu nhưng đã khá hơn nhiều. Cô thậm chí còn cố gắng suy nghĩ xem bây giờ mình nên làm gì. Nghe Lục Huấn hỏi, cô quay sang nhìn anh:
"Không còn chỗ nào khó chịu nữa, bây giờ em đã đỡ hơn rồi. Em muốn về nhà, không muốn đến bệnh viện, chúng ta về nhà được không anh?"
Cô muốn về nhà, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Cô không thể chấp nhận, không thể chấp nhận tương lai của mình lại như vậy, cô càng không thể chấp nhận việc Lục Huấn sẽ chết, người thân sẽ lần lượt rời xa cô...
"Về nhà, em muốn về nhà, được không anh?"
Khi Lê Tinh nói, vành mắt cô bỗng đỏ hoe. Thực ra lúc này cô còn muốn quay lại xem Thẩm Phương Quỳnh và mọi người thế nào, nhưng với bộ dạng này của cô, về nhà chắc chắn mọi người sẽ lo lắng, cô chỉ có thể về nhà nhỏ của hai người trước.
"Được, chúng ta về nhà."
Lục Huấn không đành lòng nhìn Lê Tinh đau khổ. Cô nhất quyết không chịu đi bệnh viện, anh suy nghĩ một chút, Phạm Trường Hải vì muốn chăm sóc cho con trai nên đã mời một bác sĩ gia đình đến ở tại biệt thự. Anh về nhà gọi điện cho nhà họ Phạm, nhờ bác sĩ gia đình đến khám cho Lê Tinh là được. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, hôn lên mu bàn tay rồi khởi động xe.
Hơn tám giờ tối, Ninh Thành dần dần yên tĩnh, trên đường không có nhiều xe cộ. Lục Huấn không chút do dự đạp ga, đoạn đường từ nhà họ Lục đến khu nhà cũ vốn mất nửa tiếng, anh đã rút ngắn xuống còn một nửa.
Xe chạy vào biệt thự cổ, đóng cổng sắt lại, Lục Huấn trực tiếp bế Lê Tinh lên phòng ngủ của hai người trên tầng hai, đặt cô xuống giường, anh cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh định gọi cho Phạm Trường Hải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-288.html.]
Lê Tinh đưa tay giữ anh lại: "Anh làm gì vậy?"
"Anh gọi điện cho anh Phạm, nhờ bác sĩ gia đình của nhà anh ấy đến khám cho em."
Lục Huấn dịu dàng giải thích, ngón tay định bấm số nhưng Lê Tinh không cho phép, ngăn anh lại: "Em không sao rồi, nghỉ ngơi một chút là khỏi, vừa rồi em chỉ là quá mệt thôi."
Lê Tinh nói thật, sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, những phản ứng cơ thể do sợ hãi của cô đã dừng lại, không còn run rẩy ớn lạnh nữa. Bây giờ chỉ còn cảm thấy mệt mỏi về thể xác và nỗi sợ hãi vô tận trong lòng.
Nhưng việc mời bác sĩ đến là vô ích.
"Thật đấy, em không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏi."
Vừa nói, Lê Tinh vừa đưa tay ôm lấy Lục Huấn. Mùi hương trên người anh khiến cô cảm thấy an tâm, khiến cô biết rằng những điều đó vẫn chưa xảy ra, anh vẫn còn ở bên cạnh cô, vẫn đang ở cùng cô.
Cô siết chặt vòng tay ôm eo anh, khuôn mặt áp vào vai anh khẽ ngẩng lên cọ cọ vào cổ anh, đôi môi cũng cọ xát trên đó, ngước mắt nhìn anh: "Em nghỉ ngơi một chút là được, anh ở bên cạnh em nhé?"
Khuôn mặt cô vẫn còn tái nhợt, đôi mắt ngấn nước chứa đầy vẻ hoang mang và sự ỷ lại vào anh, khiến người ta vừa đau lòng vừa mềm lòng.
Lục Huấn cầm điện thoại do dự, hiện tại Lê Tinh không bị sốt, có vẻ đúng là do mệt mỏi cộng thêm uống rượu nên mới cảm thấy khó chịu. Nhưng anh không phải bác sĩ không thể tùy tiện kết luận, mời bác sĩ đến khám anh mới yên tâm.
Nhưng cô kiên quyết như vậy, nếu lúc này anh gọi bác sĩ đến, tâm trạng cô sẽ không tốt, mà tâm trạng không tốt cũng ảnh hưởng đến sức khỏe.
"Được, anh ở bên cạnh em, em nghỉ ngơi trước đi, nếu lát nữa vẫn còn khó chịu thì chúng ta sẽ gọi bác sĩ."
Cuối cùng Lục Huấn cũng mềm lòng thỏa hiệp. Anh đặt điện thoại xuống, cởi giày rồi lên giường, đưa tay ôm cô dựa vào đầu giường, cúi xuống hôn lên trán cô: "Em ngủ một lát đi, anh trông chừng em."
"Vâng."
Lê Tinh khẽ cử động người, tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lục Huấn nhìn cô nhắm mắt, để cô ngủ ngon hơn, anh đưa tay tắt đèn ngủ đầu giường. Trong bóng tối, anh nhìn chằm chằm vào mái tóc của người con gái đang nằm gọn trong lòng mình, vẻ mặt dịu dàng dần trở nên nghiêm trọng.