Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 291

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:22:47
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này Lê Tinh vừa mới tỉnh dậy. Tối qua sợ bị Lục Huấn phát hiện ra điều bất thường, cô không dám khóc, lại thêm một đêm không mơ, tinh thần ngoài ý muốn lại rất tốt, mở mắt ra cũng không có cảm giác mơ màng khi vừa ngủ dậy, nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Huấn, việc đầu tiên là hỏi anh:

"Anh dậy khi nào vậy?"

Lục Huấn không ngờ Lê Tinh lại hỏi câu này trước, anh ngẩn ra một lúc, đi đến mép giường đưa tay sờ lên mặt Lê Tinh, xác định không bị sốt cũng không quá lạnh, anh mới trả lời cô: "Sáu giờ dậy, giống như hôm kia, sao vậy?"

Sáu giờ, tối qua bọn họ ngủ sớm. Thời gian ngủ của anh là đủ rồi.

"Không có gì, chỉ hỏi thôi."

Tâm trạng Lê Tinh rất tốt, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhớ đến hành động vừa rồi của anh, chắc là anh vẫn chưa yên tâm về cô, nụ cười trên môi hơi cứng lại.

Một lát sau cô đưa tay vòng qua cổ anh, tối qua cô không hề vệ sinh cá nhân, vừa ngủ dậy chắc chắn miệng sẽ có mùi, không tiện hôn môi anh, cô chỉ hôn lên vành tai anh, nhẹ giọng nói:

"Em có phải đã làm anh lo lắng không? Em không sao, hôm qua có thể là bị cảm lạnh, lại thêm bận rộn cả ngày nên mệt mỏi, bây giờ ngủ một giấc đã hoàn toàn khỏe lại rồi, không còn chút khó chịu nào nữa."

Lục Huấn thật sự đã lo lắng, anh thấp thỏm lo âu cả một đêm, lúc thì lo cô bị sốt, lúc thì lo cô bị lạnh, thỉnh thoảng phải sờ sờ cô mới yên tâm, bây giờ cô đã tỉnh táo, mềm mại ôm anh hôn anh thì thầm bên tai anh, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

"Không sao là tốt rồi." Lục Huấn đưa tay vòng qua vai Lê Tinh ôm lại cô, cúi đầu hôn lên khóe mắt, sống mũi, khóe môi cô, muốn tiến sâu hơn, Lê Tinh vì chưa vệ sinh cá nhân nên né tránh, Lục Huấn cũng không miễn cưỡng, chuyển sang hôn lên cái má mềm mại của cô.

"Anh đã nấu cháo cho em, bên trong có khoai mỡ và sườn, dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn chút nhé?"

Tối qua ăn cơm sớm, lại thêm một phen kinh hãi tốn hao tâm sức, Lục Huấn vừa nói, Lê Tinh bỗng nhiên cảm thấy đói, cô sờ sờ bụng lép kẹp, cong môi cười: "Anh vừa nói em thật sự cảm thấy hơi đói rồi."

Giọng điệu của cô thoải mái và tỉnh táo hơn, nụ cười trên môi Lục Huấn càng thêm rạng rỡ, "Vậy thì mau dậy đi, đánh răng rửa mặt rồi ăn."

Nghĩ ngợi một chút, anh cúi đầu hỏi cô: "Hay là anh giúp em rửa?"

Lê Tinh muốn tắm rửa, nhưng nghe anh hỏi, đột nhiên không muốn anh nhanh chóng rời khỏi xuống lầu làm việc khác, cô muốn dính lấy anh, liền nói: "Anh ở bên cạnh em là được rồi."

Lục Huấn lại cười, cưng chiều xoa đầu cô: "Được, anh ở bên cạnh em."

Hai người dính nhau đi vào phòng vệ sinh, lúc trang trí Lục Huấn đã cân nhắc đến việc vệ sinh cá nhân cho tiện, nên đã nối phòng vệ sinh và phòng ngủ với nhau. Phòng vệ sinh hai người dùng không lớn lắm, chỉ đặt một bồn tắm lớn cỡ một mét, một vị trí vòi sen nước nóng, bên cạnh là bồn rửa mặt gương trang điểm, phía bên kia là vị trí bồn cầu có lắp thêm một cái kệ để chậu và khăn.

Phòng vệ sinh không lớn, hai người đi vào dường như đã chật kín, Lục Huấn rót đầy nước vào cốc cho Lê Tinh, bóp kem đánh răng lên bàn chải cho cô, để cô đứng bên bồn rửa mặt đánh răng, anh lại lấy chậu rửa mặt bên cạnh đi lấy nước nóng cho cô.

Đợi đánh răng xong, anh cũng lấy nước nóng xong bưng đến bồn rửa mặt cho cô, nhiệt độ nước vừa phải không lạnh không nóng, Lê Tinh vắt khăn rửa mặt thì anh đứng bên cạnh canh chừng cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-291.html.]

Lê Tinh cầm khăn lau mặt, ánh mắt vô tình nhìn vào gương chú ý đến anh.

Cơ thể anh nóng hơn người thường một chút, đã giữa tháng mười, buổi sáng sẽ hơi se lạnh, mọi người bắt đầu thay áo ngắn tay bằng áo dài tay, nhưng anh vẫn mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay, kiểu dáng đặc biệt đơn giản, mặc trên người anh lại cảm thấy rất có khí chất.

Buổi sáng anh chắc cũng đã chạy bộ về tắm rửa gội đầu, lúc này mái tóc dài ngắn vừa phải đã khô được một nửa, giống như vừa dùng keo vuốt tóc, gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen như mực đang nhìn cô, dịu dàng và chuyên chú, có cảm giác như một cái nhìn vạn năm.

Lê Tinh cứ nhìn như vậy, tay đang lau mặt dần dần dừng lại, một lúc sau cô buông khăn mặt xuống quay sang anh.

"Sao vậy?" Nhìn cô quay người lại, Lục Huấn hỏi.

Lê Tinh không trả lời, chỉ nhào tới ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

Cô vừa đánh răng xong, hương kem đánh răng vị lê pha chút bạc hà thoảng qua mát lạnh, môi thấm nước lạnh như thạch trái cây mềm mại và dịu nhẹ.

Khi đôi môi cô lần thứ hai mở ra quấn lấy môi anh, Lục Huấn cũng mở miệng đáp trả, nhanh chóng dùng một tay ôm lấy eo cô, ngón cái ấn nhẹ vào hõm lưng, tay còn lại giữ sau gáy cô, lưỡi anh tiến vào miệng cô sâu hơn.

Hai người, một muốn giải tỏa lo lắng suốt đêm dài, một muốn xoa dịu nỗi sợ hãi kinh hoàng từ đêm qua cùng nỗi hoảng loạn vì suýt mất đi điều quan trọng. Cả hai đều nhiệt thành và gấp gáp.

Trong căn phòng tắm nhỏ bé, tiếng nước môi chạm môi vang lên khắp nơi. Môi dính sát môi, răng khẽ cắn, lưỡi quấn lấy nhau nuốt lấy từng hơi thở của đối phương.

Kết thúc một nụ hôn sâu, ánh mắt hai người giao nhau. Một đôi mắt ướt át với môi còn vương nước, một đôi mắt cháy bỏng đầy lửa. Hai ánh nhìn dính chặt không rời, ngay sau đó, bốn cánh môi lại lần nữa tìm đến nhau.

Không rõ bao lâu trôi qua, trong không khí mờ ảo hơi sương. Lê Tinh thì thầm, giọng khàn khàn xen lẫn tiếng thở gấp: "Ông xã, em muốn tắm... thử đeo kính, được không?"

Lục Huấn cọ môi vào tai cô, vòng tay ôm lấy cổ cô, khẽ hôn vào sau tai cô một cái, hơi thở nặng nề đáp lại: "Được."

Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông mang theo một chiếc kính gọng vàng bước vào.

Tiếng vải xé toạc vang lên từ chiếc sườn xám màu xanh non, đôi dép nhựa trong suốt bị hất văng sang một bên.

Bên cạnh chiếc gương, Lê Tinh ôm chặt lấy cổ Lục Huấn nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh. Đầu lưỡi cô khẽ chuyển động, cổ họng phát ra những tiếng nuốt nhẹ, đôi chân trắng ngần như ngọc đạp lên chân anh, những ngón chân hồng nhạt co quắp lại, bàn chân căng cứng.

Đồ đạc trên bồn rửa rơi lả tả xuống đất, một đường cong trắng mịn lướt qua, bàn chân trắng nõn run rẩy trong không trung, mũi chân căng thẳng.

Loading...