Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 292

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:34:29
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ông xã, em yêu anh."

Một buổi sáng đầy gió, rèm cửa mỏng màu trắng lay động, đôi khi lại vén lên một góc nhỏ. Điện thoại đầu giường sau khi gọi xong đã bị rút dây, ống nghe còn chưa kịp đặt lại. Chiếc kính gọng vàng vấy bẩn bị ném qua một bên.

Lê Tinh vòng tay qua cổ Lục Huấn, tay còn lại nâng mặt anh, liên tục hôn lên môi, lên mặt, lên sống mũi cao thẳng cùng khóe mắt anh. Rồi nhanh chóng lại cắn mút nhẹ vành tai anh, hàm răng trắng mịn khẽ nghiến nhẹ.

Chưa bao giờ cô lại nồng nhiệt và khát khao đến vậy. Cô không dám tưởng tượng nếu người đàn ông dịu dàng, chiều chuộng cô nhất thế gian này biến mất, cô sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Cô ôm lấy anh, ôm thật chặt.

Lục Kim Xảo nói rằng cô không yêu anh. Sao cô có thể không yêu anh chứ?

Cô yêu anh đến phát điên.

Sao cô có thể không nỡ gọi một tiếng "ông xã"?

Không thể nào! Từ nay về sau, cô sẽ gọi anh như thế mỗi ngày, từng giây từng phút. Cô yêu anh, yêu đến mức trong lòng ngoài gia đình ra, chỉ có thể chứa đựng duy nhất một mình anh.

Cô sẽ không để anh chết, cũng không để gia đình mình gặp chuyện. Anh sẽ sống tốt, tất cả bọn họ đều sẽ sống tốt.

Anh sẽ yêu cô đến bạc đầu, mẹ cô và chị dâu còn phải giúp họ trông con...

Con cái.

Trong tiểu thuyết, cô và Lục Huấn không có con.

Có lẽ, cô có thể sinh một đứa. Một sợi dây liên kết giữa cô, anh và cả gia đình.

Lưỡi cô l.i.ế.m nhẹ vành tai khiến tai anh nóng bừng lên. Môi cô từ từ trượt xuống hôn đến yết hầu đầy quyến rũ của anh, nhẹ nhàng mút một cái. Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt ướt đẫm hơi nước đỏ hồng như hoa đào tháng ba, ánh mắt long lanh đầy xuân sắc nhìn anh, thốt lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-292.html.]

"Ông xã, em muốn sinh con cho anh. Chỉ sinh cho mình anh."

Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ với nét quyến rũ tự nhiên, đôi mắt long lanh thấm nước vô tình hé lộ một chút xuân sắc mê hoặc lòng người. Đôi môi căng mọng, đỏ thắm điểm chút vết đỏ nhạt khẽ mở rồi lại khép, thốt ra một câu nói khiến người ta phát điên phát cuồng.

Ánh mắt sâu thẳm của Lục Huấn chợt nhuốm màu đỏ. Anh cúi đầu nhẹ nhàng mổ lên môi cô, tay đặt trên vòng eo nhỏ nhắn càng lúc càng siết chặt. Lòng bàn tay nóng rực như lửa, từng chút một mơn trớn làn da cô, ngón cái trên hõm lưng ấn xuống tạo thành vết lõm nhè nhẹ.

Lê Tinh khẽ nhăn mặt vì đau, đầu gối hơi nghiêng về phía trước một chút.

Cổ họng Lục Huấn thắt lại, trên mặt hiện lên chút nhẫn nhịn, anh khẽ hừ một tiếng trầm thấp.

Ngay sau đó, anh không thể kiềm chế được nữa, bàn tay mạnh mẽ kéo một cái, sợi dây buộc tóc trên cổ tay anh bung ra, hai bàn tay vốn bị buộc chặt cùng nhau cũng được thả tự do.

Bàn tay lớn của anh nhanh chóng ôm lấy vòng eo mảnh mai của người trong lòng, kéo cô lại gần, một tay giữ lấy cái gáy mảnh khảnh, phủ xuống cô một nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt.

Lê Tinh ngửa đầu đón nhận nụ hôn đầy cháy bỏng của anh.

Một ngày trời nhiều mây, bên ngoài những cành cây hoa lay động theo gió, tiếng lá cây sột soạt vang lên. Trong chớp mắt, buổi trưa đã qua đi.

"Cái điện thoại lớn lần trước anh đưa em đâu rồi?" Sau một buổi sáng náo loạn, cả người cô mềm nhũn, tay chân bủn rủn, trước mắt thậm chí còn xuất hiện những ngôi sao nhỏ. Nghỉ ngơi ba tiếng đồng hồ mà đôi chân vẫn chưa hồi phục lại cảm giác, bụng lại réo lên vì đói. Lê Tinh vừa ăn bát cháo khoai lẽ ra phải ăn từ sáng, vừa hỏi Lục Huấn.

"Trong két sắt ở thư phòng, chìa khóa là chiếc màu vàng trong túi em, mật mã là ngày sinh của em." Lục Huấn đang gỡ xương cá cho cô. Gỡ xong chiếc xương cuối cùng, anh gắp miếng cá bỏ vào bát cô rồi đáp lời, sau đó nói thêm: Em định dùng à? Trước đây em nói điện thoại lớn cồng kềnh quá mang theo bất tiện, nên anh làm cho em một chiếc máy nhắn tin. Hôm nay chắc là lấy được rồi. Đợi lấy về em xem thích dùng cái nào hơn."

"Hoặc có thể thay đổi luân phiên cũng được. Nhưng cái nào em mang theo khi ra ngoài thì báo cho anh biết, để anh có thể tìm được em."

"Anh lại mua máy nhắn tin nữa à?"

Lê Tinh hơi ngẩn ra. Máy nhắn tin là thứ đã xuất hiện từ vài năm trước. Lúc cô còn đi học, ở Thượng Hải đã có người dùng, nhưng món đồ đó đắt ngang ngửa với chiếc điện thoại lớn. Nhận được tin nhắn, người ta còn phải chạy khắp nơi tìm điện thoại để trả lời. Vì vậy người sử dụng không nhiều, cô cũng chỉ từng thấy thầy hiệu trưởng của trường có một cái.

Mấy năm gần đây ở Ninh Thành có nhiều người giàu có hơn, nhưng số người dùng máy nhắn tin cũng không nhiều lắm.

"Chắc không rẻ đâu?" Lê Tinh không kìm được hỏi. Cô vừa định tiết kiệm, vậy mà Lục Huấn lại vì cô mà chi thêm một khoản lớn thế này.

"Cũng ổn, so với cái điện thoại lớn thì rẻ hơn. Hôm qua trong buổi tiệc, anh Thường kéo anh đầu tư vào một công ty máy nhắn tin. Công ty đó đang nghiên cứu loại máy mới có thể hiển thị trực tiếp ký tự tiếng Trung.

Loading...