Cái máy này là sản phẩm của họ, anh mua về thử xem có tốt không, cũng coi như hiểu thêm về công ty đó."
"Ồ, anh lại đầu tư nữa à."
Lê Tinh không có ý kiến. Chuyện đầu tư của Lục Huấn, cô luôn để anh tự quyết. Đây là lĩnh vực kinh doanh của anh, hơn nữa gia đình này vốn bị cô tiêu xài đến mức gần như phá sản, chẳng liên quan gì đến việc làm ăn của anh.
Tuy nhiên, trong giấc mơ của cô không thấy nói rõ chuyện công việc của anh kiếm được bao nhiêu tiền. Cả cuốn sách chỉ tập trung viết về sự nghiệp của Cố Như và mối quan hệ của cô ấy với mẹ chồng Lộ Phóng. Lê Tinh chỉ xuất hiện vài lần, còn Lục Huấn thì lại càng hiếm hoi.
Những lần duy nhất cô và anh xuất hiện là trong đám cưới của họ khi có Cố Như tham dự. Lục Kim Xảo và Cố Như nhìn bóng dáng họ đi lên lầu rồi bàn tán; một lần khác là trong bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Lục. Sau đó Cố Như bận rộn, cô ấy ít tham gia tiệc tùng, và sự xuất hiện của họ cũng dần ít đi.
Ngoài việc thỉnh thoảng gặp Lê Tinh trong lúc Cố Như đi kiểm tra cửa hàng, hầu hết những thông tin về cô đều nghe qua lời Lục Kim Xảo. Còn về Lục Huấn, thông tin càng ít ỏi.
Lục Kim Xảo nhắc đến Lục Huấn thường chỉ vỏn vẹn vài câu: "Tam Xuyến chiều vợ đến mức không có giới hạn."
"Con dâu phá của hôm nay lại mua thêm một chiếc xe, Tam Xuyến cũng chẳng nói gì."
"Tam Xuyến ấy à, đúng là kiểu đàn ông nghe lời vợ hết mực, giống hệt lão Thái bên Tứ Xuyên."
Sau này khi Lục Huấn xảy ra chuyện, Lục Kim Xảo từng buông một câu: "Tam Xuyến bao nhiêu năm nay đúng là chịu thiệt thòi. Con dâu phá của bán hết sạch công ty, tài sản, chẳng để lại thứ gì."
"Bán được bao nhiêu tiền thì không rõ, nhưng Tam Xuyến đã để lại di chúc và bảo đảm từ trước, mọi thứ của nó đều thuộc về con dâu phá của, không liên quan gì đến tôi. Cũng may, chứ nếu số tiền đó rơi vào tay Hách Lệ Hoa, tôi chắc tức c.h.ế.t mất..."
Một giọt nước mắt rơi xuống bát cháo, Lê Tinh giật mình quay lại thực tại. Cô không dám ngẩng đầu lên, cố nuốt hai miếng cháo để đè nén cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng và mũi. Một lúc sau cô mới nói: "Anh đã làm xong hết rồi thì em dùng máy nhắn tin vậy. Dễ mang theo hơn thật."
Giọng nói của cô vẫn còn chút nghẹn ngào và khàn đặc. Nhưng do buổi sáng lúc mây mưa cô đã sử dụng giọng quá mức, cộng thêm vừa uống thuốc trị khàn, nên nghe qua cũng không khác biệt lắm.
"Ừ, được thôi. Em dùng cái đó cũng tiện. Nếu nhận được tin nhắn từ anh khi đang ở cơ quan, em chỉ cần dùng điện thoại cơ quan gọi lại. Nếu không thì về nhà hoặc quay lại cơ quan rồi gọi cũng được."
"Vâng." Lê Tinh khẽ đáp, ngập ngừng cầm đũa lên: "Cái... cái điện thoại lớn chắc em phải cho Hà Dương dùng một thời gian."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-293.html.]
"Trước đây không phải em cùng Hà Dương làm cái vụ thu mua phế liệu sao. Gần đây cũng kiếm được chút tiền, tụi em đã thuê một kho lớn, giờ có thể thu thêm giấy bìa, đồng thiếc và sắt vụn để tích trữ, đợi giá cao thì bán ra."
"Kho đó cần có một điện thoại để liên lạc với các đối tác. Em định mua cái mới, nhưng Hà Dương nhất quyết không chịu, bảo sẽ tự gom tiền để kéo đường dây điện thoại."
"Em nghĩ cái điện thoại lớn em cũng không dùng đến..."
Không gian trở nên yên lặng. Đôi đũa vốn đang gắp cá của Lục Huấn bỗng dừng lại giữa không trung. Lê Tinh càng nói càng nhỏ tiếng. Vì vừa khóc nên cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ lí nhí hỏi: "Sao vậy?"
Hai người ngồi ăn cơm bên chiếc bàn nhỏ ở nhà. Mỗi lần ăn, Lục Huấn đều thích ngồi sát bên Lê Tinh, tiện ôm cô hoặc gắp thức ăn cho cô.
Không thấy cô ngẩng đầu lên, Lục Huấn chỉ nhìn thấy một bên mặt trắng mịn của cô. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào má cô, cười bất đắc dĩ: "Anh mới là người muốn hỏi em sao vậy."
"Anh là dượng của Hà Dương, đừng nói là điện thoại, xe anh cũng có thể cho cậu ấy dùng. Em cứ làm như anh keo kiệt lắm ấy, còn chẳng dám ngẩng đầu khi nói chuyện này. Không đúng, thực ra em không cần phải nói với anh. Đồ trong nhà em muốn sắp xếp thế nào cũng được, kể cả anh. Vì vậy không cần phải đặc biệt báo với anh."
"Nhưng vợ chồng làm gì cũng phải bàn bạc với nhau, như vậy mới tốt chứ. Không nói với anh thì sao được."
"... Còn nữa, anh cứ ba ngày hai lần mua đồ cho em như vậy, không ai nói anh chiều vợ quá mức à?"
Lê Tinh không nhịn được nữa, khẽ liếc anh một cái, nhưng nghĩ đến việc mình vừa khóc, cô vội vàng cúi đầu xuống.
Lục Huấn chỉ nghĩ cô xấu hổ, tay anh lại chạm nhẹ vào má cô, khẽ bật cười: "Chẳng ai nói cả. Nhưng dù có nuông chiều đến mức nào thì vợ anh cũng không thể hư được."
Chỉ là càng chiều lại càng mềm mại, khiến anh không cách nào buông tay. Lẽ ra giờ này anh phải đến buổi tiệc với Phạm Trường Hải. Nhưng sáng nay, khi cô cắn lên yết hầu anh và nói muốn sinh con cho anh, anh nghe xong chẳng còn tâm trạng nào để lo tiệc tùng hay công việc.
Dù sao thì đường dây điện thoại cũng đã rút, cái điện thoại lớn trước đó để khỏi làm phiền cô đã mang xuống lầu sạc pin. Ai cũng không tìm được anh.
Cuối cùng từ 7 giờ sáng đến tận 10 giờ, hết lần này đến lần khác. Sau đó anh ôm cô nằm nghỉ một tiếng, rồi dậy nấu cơm trưa cho cô, đợi đến giờ cô tỉnh để cùng ăn.
"Dù có chiều đến hư, cũng vẫn là vợ anh." Lục Huấn vừa nói vừa gắp thêm miếng lươn xào cho vào bát cô.