Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 294

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:34:34
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Lê Tinh ngọt ngào xen lẫn chua xót. Thảo nào Lục Kim Xảo gọi anh là "đàn ông sợ vợ," còn Cố Như thì nhận xét anh là "người chỉ biết yêu bằng lý trí."

Ngoài công việc ra, anh chỉ chứa được cô trong lòng, không phải yêu bằng lý trí thì là gì?

"Anh ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi làm việc của anh đi." Không biết nói gì với anh nữa, chuyện cái điện thoại coi như xong. Lê Tinh chỉ có thể giục anh.

Buổi chiều Lục Huấn đúng là còn bận việc. Anh cần đích thân đến xem khu nhà trùm mền ở bờ sông.

Không rõ chuyện gì xảy ra với Phạm Trường Hải. Trước đây khu nhà bị bỏ dở, giờ thì hoàn toàn bị bỏ mặc. Đừng nói đến chuyện một đống thép bị vứt ở đó, có vài chỗ tường và dầm chịu lực trong tòa nhà không biết từ lúc nào đã bị đập bỏ.

Dầm và tường chịu lực chính là nền móng của cả tòa nhà. Một khi chúng gặp sự cố, tòa nhà có nguy cơ sụp đổ.

Anh nhất định phải đến xem có thể cứu vãn được không, đồng thời mời chuyên gia đánh giá. Việc này cần phải xử lý nhanh chóng, bởi dự án khu nhà này đã được Phạm Trường Hải cam kết thời hạn hoàn thành, thậm chí còn lên báo. Không thể để xảy ra bất kỳ sự chậm trễ nào.

Tối qua trên bàn rượu, Phạm Trường Hải kéo anh đầu tư một khoản tiền, hợp đồng cũng đã ký, lát nữa phải lo gom đủ số tiền để đưa cho anh ấy. Đây là khoản đầu tư lớn nhất của anh từ trước đến giờ. Nếu không phải vì người đó có mối quan hệ thân thiết với Phạm Trường Hải, anh cũng sẽ không bỏ ra số tiền lớn như vậy. Dù khá lạc quan về thị trường máy nhắn tin, nhưng khoản đầu tư vào khu nhà trùm mền cần vốn lớn, mà anh lại đang có những kế hoạch khác. Hiện tại, việc duy trì nguồn vốn dồi dào là điều quan trọng nhất đối với anh.

Nhưng hợp đồng đã ký rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, tốt nhất là tìm cách xoay vòng vốn nhanh chóng. Nghĩ đến đây, Lục Huấn nhấc bát lên uống hai ngụm cháo, nói với Lê Tinh: "Tối nay có thể anh sẽ có một buổi tiệc. Em ăn cơm ở nhà bố mẹ, xong anh sẽ đến đón."

Bận rộn cả buổi sáng, buổi tối phải tranh thủ bù lại cũng là điều bình thường. Lê Tinh không ý kiến, gật đầu đồng ý: "Em biết rồi. Khi anh ra khỏi nhà, em sẽ đi đến nhà máy sợi thăm bố mẹ."

Nói xong chuyện, hai người tập trung vào bữa ăn. Lục Huấn vừa ăn bánh bao vừa không quên gắp đồ ăn cho Lê Tinh. Anh đã quen chăm sóc cô, còn cô thì từ chối hai lần không được, cuối cùng cũng chẳng nói gì thêm, mặc kệ anh. Những món anh gắp đều là cô thích ăn, lại không cố ý chất đầy bát, đợi cô ăn hết rồi mới gắp tiếp, nên cô cũng không cằn nhằn nữa.

Anh chăm sóc cô như vậy suốt cả bữa, sau đó dọn dẹp chén bát. Lê Tinh lau bàn rồi tiện thể lau sàn nhà. Khi dọn dẹp xong, cô tiễn Lục Huấn ra cửa, sau đó lên lầu thay chiếc áo cao cổ để che những dấu vết ái muội trên cổ. Cô lục tung nửa ngày mới tìm được chiếc áo len dệt kim cổ vừa, mặc lên vẫn lộ ra vài dấu đỏ. Không còn cách nào đành lấy phấn che đi một chút, nhưng không hiệu quả nên cuối cùng bỏ qua.

Lấy điện thoại trong két sắt ở thư phòng, cô đạp xe đến kho hàng của Lê Hà Dương. Nhà kho này nằm ở phía ngoài con phố sau của nhà máy sợi, thuộc khu vực khá hẻo lánh và ít người qua lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-294.html.]

Ngôi nhà vốn được xây cho công nhân nhà máy, nhưng vài năm trước nơi này xảy ra một vụ án mạng. Người ta đồn thổi có ma, khiến mấy gia đình sống tại đây thà chen chúc trong ký túc xá nhỏ hẹp còn hơn quay về. Họ còn kéo cả trẻ con đến văn phòng nhà máy khóc lóc, gây áp lực.

Nhà máy không còn cách nào khác đành sắp xếp nhà ở mới cho họ, biến ngôi nhà này thành kho chứa bông tạm thời. Nhưng vài năm gần đây, hiệu quả kinh doanh của nhà máy giảm sút, lượng bông cấp phát cũng không nhiều, nhà kho này dần bỏ trống.

Gần đây, Lê Vạn Sơn cho người sửa sang lại tài sản và bất động sản của nhà máy, ngôi nhà kho này được treo biển cho thuê để tráng lãng phí, sau đó thì tiện nghi cho cô và cháu trai.

Chân Lê Tinh vẫn còn mỏi nhừ nên cô đạp xe rất chậm. Đoạn đường bình thường đi mất hơn 10 phút, nhưng lần này cô mất gần 20 phút. Trên đường đi, tình cờ cô gặp Lê Hà Dương đang kéo một xe giấy vụn trở về nhà kho.

Lê Tinh đi trước không để ý thấy, nhưng Lê Hà Dương mắt tinh, từ xa đã nhận ra cô. Cậu vừa lớn tiếng gọi vừa cố sức đạp xe đuổi theo.

"Cô út!"

Nghe tiếng sau lưng, Lê Tinh dừng xe, quay lại đã thấy một dáng người cao gầy đen đúa lao về phía mình. Thằng nhóc này chẳng chịu đội nón, làn da bị cháy nắng gần như đồng màu với bộ quần áo đen cũ kỹ. Nếu không nhờ mái tóc vàng uốn xoăn vừa nhuộm, có lẽ cô còn không nhận ra.

Cô mở miệng định trách mắng, nhưng nhìn thấy gương mặt cười toe toét đầy mồ hôi của cháu trai, lại không kìm được nước mắt.

Một Lê Hà Dương như vậy, sau này làm sao lại xảy ra chuyện được chứ?

Cô thậm chí còn không biết cụ thể cháu trai đã xảy ra chuyện gì. Lê Tinh tưởng rằng mình đã kìm nén cảm xúc suốt cả đêm qua và sáng nay, nhưng khi nhìn thấy Lê Hà Dương, cô không kiềm chế được nữa, nước mắt trào ra.

"Cô út!"

Lê Hà Dương phấn khích đạp xe tới bên cô. Thấy gương mặt cô đầy nước mắt, nụ cười trên mặt cậu cứng lại: "Cô út, sao vậy? Ai bắt nạt cô?"

"Có phải dượng út không? Hai người cãi nhau à? Dượng ấy làm cô ấm ức sao? Để con đi tìm dượng!"

Lê Hà Dương nói xong lập tức quay đầu xe định tìm Lục Huấn. Lê Tinh hoảng hốt, vội vàng giữ tay lái xe của cậu lại: "Không phải! Cô không bị bắt nạt gì cả, chồng cô đối xử rất tốt với cô! Anh ấy trông giống người làm cô ấm ức, giận dỗi lắm sao?"

Cô kéo không nổi suýt chút nữa ngã khỏi xe, bực mình bèn dựng xe sang một bên, đứng chắn trước xe cậu rồi trách mắng: "Con nóng nảy thế để làm gì? Chưa hiểu rõ mọi chuyện mà đã vội vàng muốn tìm người, con định làm gì nếu tìm được? Không nói rõ trắng đen đã động tay động chân à?"

Loading...