Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:36:27
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lê Hà Dương, làm việc thì phải động não, đừng bốc đồng như thế! Con có biết bốc đồng sẽ gây họa lớn thế nào không?"

Lê Tinh càng nói càng đau lòng, không kiềm được nước mắt: "Con đã nghĩ tới chuyện khi con c.h.ế.t rồi thì gia đình sẽ ra sao chưa? Đã nghĩ đến mẹ con chưa?"

"Cô út, cô đừng khóc nữa!" Lê Hà Dương không ngờ cô càng khóc càng lớn, luống cuống nói: "Được rồi, cô út, con sai rồi! Mọi lỗi lầm là của con. Cô đừng khóc nữa được không?"

"Để anh Lê Hà Niên biết con làm cô khóc, chắc chắn anh ấy sẽ xử con! Không, còn đáng sợ hơn nữa! Có khi tóc con lại rụng sạch, hoặc răng cửa lại gãy mất..."

"Con không còn răng để thay nữa, không thể không có răng cửa đâu!"

".... Con chỉ giỏi nói mấy chuyện vớ vẩn." Nghe giọng điệu khoa trương cùng dáng vẻ ngây ngô của cháu trai, Lê Tinh bật cười, lại không thèm để ý đến cháu trai nữa, rút khăn tay lau nước mắt, dựng xe lên rồi đi thẳng vào kho hàng.

Lê Hà Dương vội vàng lên xe đạp theo sau, không quên nhắc: "Cô út, cô đi chậm thôi, kẻo ngã đấy!"

" "

Phía trước là một con phố cũ, qua đó sẽ đến nhà kho. Hai cô cháu nhanh chóng tới nơi, mỗi người xuống xe đi tới trước cửa. Lê Hà Dương lấy chìa khóa mở cửa kho, định dỡ hàng, nhưng vì Lê Tinh cũng đến nên cậu vào trong trước, lấy cho cô một chai nước ngọt, tiện tay nhặt một chiếc đinh trên sàn để khui nắp chai rồi đưa cho cô, cậu còn bê ra một chiếc ghế đẩu nhỏ: "Cô út ngồi tạm ở đây nhé, để con dỡ mấy tấm bìa xuống."

Lê Tinh nhìn cậu một cái, nhận lấy chai nước, đặt lên ghế cùng túi xách, bước tới giúp cháu trai dỡ hàng.

Thấy vậy, Lê Hà Dương hốt hoảng vội vàng ngăn lại: "Cô út đừng làm, việc này không phải của cô. Cô ngồi nghỉ đi. "

"Việc gì mà không phải của cô thì con làm được? Đừng coi thường người khác. Cô không yếu như con nghĩ đâu. Dỡ mấy tấm bìa này có gì khó? Thay vì nói nhảm thì làm đi."

Lê Tinh gạt tay cậu ra, tháo sợi dây chun buộc đống bìa bên hông xe rồi bắt đầu dỡ xuống. Đống bìa cao hơn cả người cô, không hiểu Lê Hà Dương làm cách nào mà chở về được. Lê Tinh mang đôi giày cao gót, còn phải nhón chân mới lấy được lớp trên cùng xuống.

Lớp trên cùng là khó gỡ nhất. Lê Hà Dương lo lắng sợ cô bị mấy tấm bìa rơi vào người, nên vội đưa tay ra đỡ.

Không thể ngăn được cô, cậu đành tham gia làm cùng. Thời gian qua chân tay cậu đã quen với việc lao động nặng, hiện giờ lại có cô giúp sức, cậu làm hăng hái hơn hẳn. Chẳng bao lâu cả xe bìa đã được dỡ hết vào kho.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-295.html.]

Xong việc, Lê Tinh không vội rời đi, mà dạo quanh các phòng trong kho một lượt. Cô phát hiện bìa giấy đã chất đầy hai gian, còn sắt vụn, đồng nát cũng đã chất kín gần hai gian khác.

Nếu cứ chất thêm, nhà kho này sớm muộn cũng không chứa nổi.

Từ khi thuê kho, dù buổi tối có bận cùng Lục Huấn, nhưng vào cuối tuần hoặc buổi trưa rảnh rỗi, cô đều ghé qua xem xét tình hình và nắm giá cả thị trường phế liệu.

Mấy tháng qua, cô yêu cầu Lê Hà Dương ghi lại số liệu giá cả phế liệu hàng ngày. Từ những dữ liệu này, cô nhận ra giá phế liệu thay đổi theo nhu cầu thị trường, thông tin thương mại hàng ngày và sự biến động giá nguyên liệu thép, từ đó có thể tìm ra một số quy luật.

Dựa vào bảng số liệu chi tiết mà cô lập, Lê Tinh chắc chắn rằng giá phế liệu, đặc biệt là đồng và sắt vụn, sẽ không cao trong nửa đầu tháng 10, nhưng sau ngày 20 giá sẽ tăng mạnh.

Với bìa giấy, cô chỉ cần dựa vào dữ liệu bán hàng cuối năm của các bách hoá tổng hợp lớn để biết rằng từ giữa tháng này đến giữa tháng sau, giá sẽ tăng cao. Vì vậy, cô bảo Lê Hà Dương chỉ cần mỗi ngày chở một xe bìa đến trạm thu mua để thăm dò giá, còn lại thì đừng bán vội.

Cô mới dặn dò việc này khoảng hơn mười ngày trước khi cưới, vậy mà đống phế liệu đã chất đầy như thế, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

"Mấy thứ này đều do con một mình thu về à? Đây không chỉ là phế liệu từ vài toà nhà bách hoá thôi, đúng không? Còn số đồng nát kia là ở đâu ra? Sao lại có cả tấm thép nguyên khối thế này?"

Nói đến đây, Lê Tinh sực nghĩ đến điều gì, nét mặt nghiêm lại nhìn Lê Hà Dương: "Con không được thu đồ bất hợp pháp."

Đồ bất hợp pháp, tức là phế liệu bị trộm từ các nhà máy thép hoặc xưởng cơ khí, hoặc thậm chí là nắp cống mà mấy kẻ vô lương tâm ăn cắp. Những thứ này không nằm trong danh mục được phép thu mua. Để bán được cho trạm phế liệu, cần cắt phá hoặc nung chảy thành cục, nhưng nếu bị phát hiện sẽ gặp rắc rối lớn.

"Không phải đồ bất hợp pháp! Không phải!" Lê Hà Dương vội vàng xua tay. "Cô út, con làm sao dám thu đồ bất hợp pháp? Cô dặn đi dặn lại rồi, con nào dám không nghe?"

Lê Tinh nhìn cậu, khuôn mặt đen nhẻm của cậu không có vẻ gì là chột dạ. Hiểu tính cậu, cô biết cậu tuy bốc đồng nhưng không đến mức làm liều.

"Thế mấy thứ này ở đâu ra?"

Ánh mắt Lê Hà Dương chợt lóe lên: "Nhặt được."

"Nhặt được?" Lê Tinh bật cười không tin, nhìn cậu với ánh mắt như muốn nói: Con đùa cô sao?"

"Thật sự là nhặt được mà." Thấy cô không tin, Lê Hà Dương vội giải thích: "Dạo này Ninh Thành đang xử lý mấy tòa nhà bỏ hoang ấy. Trong đó có một số thép để lâu năm rồi, không hiểu sao gần đây họ không cần nữa, cứ vứt vào bãi rác phía sau núi để đốt. Thấy dân xung quanh cũng đi nhặt, tiện đường nên con cũng lấy một xe về."

Tòa nhà bỏ hoang?

Ở Ninh Thành, ngoài mấy công trình của Phạm Trường Hải, còn có vài dự án bị đình trệ do thiếu vốn, nhưng giờ đã có kinh phí và đang thi công trở lại. Chỉ có vài công trình của Phạm Trường Hải và Lục Huấn là vẫn chưa xong.

Loading...