THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 296
Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:36:30
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
... Tòa nhà bỏ hoang nào? Con chắc chắn là họ không cần nữa?" Lê Tinh hỏi.
"Nghe nói hình như là ở gần bờ sông." Lê Hà Dương đáp, rồi nói thêm: "Chắc chắn là không cần nữa mà. Nếu còn cần, ai lại mang ra bãi rác vứt chứ? Ai rảnh đến thế?"
"Hay là ai đó trộm thép rồi giấu ở bãi rác?" Lê Tinh tức giận liếc cháu trai một cái. Thằng nhóc này ngày ngày thu phế liệu mà không biết rằng tòa nhà ven sông kia giờ đã thuộc về dượng út của nó.
Lê Hà Dương không nghĩ tới cô út đoán trúng phóc. Thực ra cậu đại khái cũng đoán được nguồn gốc nhưng vì đồ xuất hiện ở bãi rác, coi như là rác nhặt được, mà lại có nhiều người cùng nhặt, nên phép vua cũng thua lệ làng.
"... Không thể nào. Ai lại giấu thép ở bãi rác chứ?" Mặt cậu hơi gượng, nhưng vẫn cứng giọng nói.
Lê Tinh không muốn đôi co với cậu nữa. Cô lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Lục Huấn.
Lúc này Lục Huấn vừa đến khu nhà trùm mền bên bờ sông chưa được bao lâu, đang cùng Phạm Trường Hải thảo luận về tình trạng của tòa nhà. Hai tòa nhà trùm mền nằm ven sông đều được Phạm Trường Hải lên kế hoạch xây dựng để bán cho giới giàu có ở Ninh Thành.
Nhưng hiện tại cả hai tòa nhà đều bị phá hoại nghiêm trọng, đặc biệt là tường chịu lực và dầm chịu lực. Lục Huấn đã kiểm tra kỹ lưỡng, tòa nhà tuy chưa đến mức nghiêng rõ rệt, nhưng đã có dấu hiệu nghiêng dần.
Với tình trạng này, cần phải nhanh chóng gia cố tạm thời, đồng thời sử dụng dầm thép để củng cố tất cả các dầm chịu lực bị hư hại. Tuy nhiên, ngay cả khi xử lý theo cách này, rủi ro vẫn tồn tại. Do các tầng hư hại nằm ở phần nền, tòa nhà lại cao, nên nhất định phải mời chuyên gia đến đo đạc và đánh giá.
Mặc dù không phải là chuyên gia trong lĩnh vực xây dựng, nhưng trước đó, để chuẩn bị cho dự án này, Lục Huấn đã đọc không ít sách, đến nhiều công trường thực tế và học hỏi từ các bậc thầy trong nghề. Những bậc thầy mà anh mời tới cũng khẳng định tình hình không khả quan, việc gia cố toàn bộ là một công trình lớn, tốn thời gian và công sức, ít nhất phải mất hai tháng mới có thể xử lý xong trước khi tiếp tục thi công.
Nhưng nhóm người và chuyên gia mà Phạm Trường Hải mời tới lại cho rằng không có vấn đề gì, có thể vừa gia cố dầm chịu lực vừa thi công đồng thời, như vậy sẽ không làm chậm tiến độ.
Lục Huấn không đồng ý. Nếu như tòa nhà chưa có vết nứt trên cầu thang hay dấu hiệu nghiêng, có thể mạo hiểm thử. Nhưng giờ đây cả hai vấn đề đã xuất hiện, việc tiếp tục xây dựng trong khi gia cố là quá nguy hiểm. Anh lo rằng nếu tiếp tục xây thêm tầng, các vết nứt dưới tầng sẽ ngày càng lớn, mà dầm thép gia cố chỉ đóng vai trò rất nhỏ.
Anh đề nghị trước tiên cần gia cố toàn bộ tường và dầm chịu lực, sửa chữa cầu thang hư hại, và tạm hoãn việc thi công.
Phạm Trường Hải lại khăng khăng rằng không thể trì hoãn tiến độ. Anh ta nhấn mạnh rằng các chuyên gia đã kiểm tra và khẳng định không có vấn đề gì.
Hai người rơi vào thế bế tắc, Phạm Trường Hải vẫn cố thuyết phục: "Lục anh em, cậu cũng biết hai tòa nhà ven sông này đã từng lên báo. Nếu giờ trì hoãn hai tháng mà còn để lộ chuyện tường và dầm chịu lực gặp vấn đề, thì dù sau này hoàn thành, liệu có ai dám mua không? Hơn nữa, bên Thường Hùng đang triển khai dự án khu công nghiệp nhẹ và đã lấy thêm hai lô đất gần đó để xây khu chung cư cao cấp. Rõ ràng là họ muốn cạnh tranh trực tiếp với chúng ta."
"Nếu để lộ tin tức anh đang vừa sửa dầm chịu lực vừa xây dựng, liệu ai còn tin tưởng mà mua nhà ở đây?" Lục Huấn vẫn không lay chuyển, lạnh nhạt đáp lại một câu.
Phạm Trường Hải nghẹn lời, anh ta châm điếu xì gà, quay lưng về phía Lục Huấn rít một hơi dài, không nói thêm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-296.html.]
Lúc này, điện thoại của Lục Huấn reo lên.
Tiếng chuông vang lên từng hồi, Lục Huấn liếc nhìn Phạm Trường Hải đang phả khói thuốc khiến không khí xung quanh mù mịt, cầm điện thoại đi qua một bên nghe máy:
"Alo."
"Alo, là em đây."
Nghe tiếng "alo" trầm ấm từ đầu dây bên kia, Lê Tinh nhanh chóng đáp lại.
Khuôn mặt Lục Huấn lập tức nở nụ cười: "Bà xã, có chuyện gì vậy?"
Từ đầu dây bên kia, tiếng gọi "bà xã" của anh vang qua điện thoại nghe càng trầm ấm và quyến rũ hơn. Lê Tinh khẽ bối rối một chút rồi trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là có chuyện muốn nói với anh. Em đang ở chỗ Hà Dương, trong kho em thấy một lô thép chất đống..."
Lê Tinh kể sơ qua tình hình cho Lục Huấn.
"Em nghĩ chuyện này nên nói với anh một tiếng. Sao lại có cả đống thép tốt như thế mà không sử dụng? Em thấy chúng vẫn còn rất tốt, không có vấn đề gì cả."
Nụ cười trên môi Lục Huấn nhạt đi. Một lát sau, anh hỏi Lê Tinh: "Em có thể giúp anh hỏi Hà Dương xem lô thép này được phát hiện từ bao giờ không? Chuyện cụ thể là thế nào?"
Điện thoại vang lên tiếng nói rõ ràng, Lục Huấn vừa nói xong, Lê Hà Dương đã nghe thấy. Cậu lập tức ngớ người. Trời ạ, lô thép này hóa ra là của dượng út à?
Cậu và đám người của mình còn chia nhau lô thép xây nhà của dượng út, nghĩ rằng vớ được món hời to!
"Dượng út! Lô thép đó con phát hiện ở bãi rác sau núi bên bờ sông vào hôm kia. Khi đó có rất nhiều người đi nhặt, nghe nói là một bà cụ nhặt rác phát hiện ra đầu tiên." Lê Hà Dương định thần lại, vội vàng cầm điện thoại từ tay Lê Tinh, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói tiếp: "Bà cụ nhặt rác đó thường xuyên lên núi lục lọi. Bà ấy nói lô thép này được chở tới chưa đến mười ngày, là bà ấy tìm ra."
"Cả một đống thép lớn như vậy, bà ấy không thể xử lý hết, lại lo có chuyện xảy ra nên đành nói dối là rác thải bị đổ trái phép, rồi bảo người dân xung quanh đến kéo về."
"Dượng út, chuyện này mới xảy ra được vài ngày, người dân quanh đó không có đủ dụng cụ để xử lý hết số thép. Nếu dượng báo cảnh sát ngay bây giờ chắc vẫn còn kịp!"
Lê Hà Dương đau lòng đến muốn khóc. Biết vậy lúc đầu cậu đã không tham lam mà báo cảnh sát ngay rồi.
"Được rồi, dượng hiểu rồi. Cảm ơn con, Hà Dương. Dượng còn phải xử lý vài việc ở đây. Cô út của con đang ở chỗ con, nhớ chăm sóc cô ấy."