Lục Huấn nắm rõ tình hình, nói chuyện đơn giản vài câu rồi cúp máy.
"Lô thép của anh đã được tìm thấy." Cúp điện thoại xong, Lục Huấn quay lại, nhìn thẳng vào Phạm Trường Hải, người đang tròn mắt nhìn anh. "Mười ngày, trùng với thời điểm đáng ra đội của tôi phải phối hợp với bên anh để vào công trường. Nhưng vì anh trì hoãn, nên chúng tôi đã chuyển sang làm ở công trường đường Đường Tây trước."
"Anh Phạm, tôi nhớ anh từng nói, hai tháng trước khi phát hiện công trường ở đây không được trông coi tốt, anh đã sắp xếp người của mình qua giám sát, đúng không?"
"Đây chính là người của anh? Một đám người nhà ăn cắp ngay dưới mũi anh?"
"Chuyện này không thể nào! Hơn hai tháng trước họ đã báo với tôi là lô thép bị mất rồi. Tôi còn nghĩ công trường này bỏ hoang lâu quá, mất mát cũng là chuyện bình thường. Là nhờ cậu nhắc nhở nên tôi mới báo cảnh sát."
Phạm Trường Hải hoàn toàn không thể tin nổi. Lô thép đã mất từ lâu nay đột nhiên xuất hiện. Điều này cho thấy gì? Chứng tỏ lô thép đó vốn dĩ không hề bị mất, mà chỉ bị giấu trong khu nhà này.
Khi đội thi công sắp vào làm, bọn họ hoảng loạn vội vã chở lô thép đi. Đến lúc Phạm Trường Hải nghe lời Lục Huấn báo cảnh sát vì mất thép, đám người này sợ quá không dám xử lý số thép còn lại. Cuối cùng, người dân gần đó lại "nhặt" được.
"Giờ tôi sẽ gọi ngay cho bên cảnh sát!"
Phạm Trường Hải tức giận vô cùng. Trong đám người mà anh ta mới sắp xếp đến công trường bờ sông này, còn có cả họ hàng thân thiết bên nhà họ Phạm. Chính vì vậy, bọn họ nói gì anh ta cũng tin tưởng, không mảy may nghi ngờ.
Nghĩ đến vấn đề của tường và dầm chịu lực, Phạm Trường Hải lập tức cảm thấy sự việc không đơn giản.
Những gì Phạm Trường Hải có thể nghĩ đến, Lục Huấn đã sớm nghĩ đến trước. Khi Phạm Trường Hải cầm điện thoại chuẩn bị bấm số, Lục Huấn thẳng thắn nói: "Từ giờ tôi không tin bất cứ người nào của anh nữa. Tất cả họ, kể cả nhóm chuyên gia, đều phải rút khỏi đây. Mọi việc ở công trường bờ sông này sẽ do người của tôi toàn quyền tiếp quản. Cách thức thi công và sắp xếp công việc, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Phạm Trường Hải dừng tay, ngẩng lên nhìn Lục Huấn.
Lục Huấn nhìn thẳng vào anh ta, không hề lùi bước: " Anh Phạm, tôi vừa mới cưới vợ. Tôi yêu cô ấy, cũng không nỡ rời xa cô ấy. Vì vậy, tôi càng phải biết quý trọng mạng sống của mình."
"Nếu anh Phạm không ngại bỏ rơi chị Trân và Phàm Phàm, cũng chẳng bận tâm sống cùng bốn bức tường lạnh lẽo trong tù, thì cứ làm theo ý anh."
"..."
Phạm Trường Hải giũ tàn xì gà, im lặng một lúc rồi nói: "Hiểu rồi, lần này nghe cậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-297.html.]
*****
Cuộc nói chuyện giữa Lục Huấn và Phạm Trường Hải, Lê Tinh hoàn toàn không biết. Cô vừa kể rõ mọi chuyện với Lục Huấn xong, cúp máy liền quay sang kéo tai Lê Hà Dương, dạy cho một bài học:
"Lê Hà Dương, giỏi nhỉ, lại còn không biết xấu hổ! Đống này mà không phải bất hợp pháp à? Chẳng lẽ trong mắt con, những thứ nhặt được ở bãi rác thì không phải là bất hợp pháp sao?"
"Ây da, đau quá, cô út ơi, con sai rồi! Sau này con không hám món lợi nhỏ nữa, con thề, con thề!"
Lần này Lê Tinh thực sự tức giận, hiếm khi cô học theo Hà Lệ Quyên động tay động chân mà không chút nương tay. Lê Hà Dương vừa đau vừa luống cuống, vội tìm cách chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cô út, cô còn chưa nói tại sao hồi nãy cô khóc vậy?"
"Làm gì có lý do gì chứ. Thích khóc thì khóc thôi. Có lẽ thấy con vừa chẳng kiếm được đồng nào lại còn phơi nắng đến đen như khỉ, nên cô thấy xót."
Nhắc đến chuyện này, Lê Tinh mới nhớ ra mình có việc quan trọng hơn cần bàn với Lê Hà Dương. Nhìn tai cậu đỏ rực, cô thả tay ra nói: "Thôi, nghe đây, cô có việc muốn nói."
Trong căn nhà kho bừa bộn toàn giấy bìa, sắt vụn, không khí nồng nặc mùi khó chịu, Lê Tinh nhìn lướt một vòng, thấy không có vấn đề gì khác, liền đi ra ngoài.
Lê Hà Dương lập tức đi theo, vừa xoa cái tai đỏ ửng vừa cười ngớ ngẩn: "Cô út, cô đau lòng con sao? Con đâu có gì đâu, mỗi ngày chỉ chạy xe vài chuyến, có gì mà mệt đâu. Còn nói con không kiếm được tiền nữa, chẳng phải trước đây con còn mua cho cô sợi dây chuyền vàng làm của hồi môn sao?"
Lê Hà Dương thấy Lê Tinh cầm túi và chai nước ngọt trên ghế lên rồi ngồi xuống, cậu cũng tìm một tấm bìa lót đất, ngồi phịch xuống, vừa nói vừa nghĩ, lại không hài lòng cau mày: "Nhưng đúng là ít thật, chỉ đủ mua sợi dây chuyền vàng. Sau này con sẽ kiếm nhiều tiền hơn, mua hẳn thỏi vàng cho cô út!"
Khi Lê Tinh kết hôn, mấy người anh trai trong nhà đều tặng quà cưới. Lê Hà Niên thì dùng tiền làm thêm mua một đôi bông tai vàng. Còn Lê Hà Dương, tự cho rằng mình kiếm được nhiều tiền hơn, liền mua hẳn một sợi dây chuyền vàng.
Thực ra cậu muốn mua thỏi vàng, nhưng vì đã thuê dài hạn một nhà kho ở xưởng nên không gom đủ tiền. Dù vậy, cậu vẫn không nản lòng. Một ngày nào đó cậu sẽ kiếm đủ tiền, mua cho cô út cả một thùng thỏi vàng.
Cậu nhóc ngốc nghếch một lòng nghĩ cho cô, khiến Lê Tinh không nỡ giận thêm. Cô đưa chiếc điện thoại trong tay mình cho cậu: "Cái này, con cầm lấy."
Lê Hà Dương ngơ ngác nhận lấy, không hiểu Lê Tinh định làm gì, bèn hỏi: "sao thế ạ?"
"Điện thoại này là dượng út làm cho cô. Ban đầu là để cô dùng, nhưng cô đi làm ở bách hoá số sáu không cần đến nó. Để ở nhà thì phí, nên con cầm dùng đi. Như vậy, sau này ai có giấy bìa cần bán có thể gọi trực tiếp cho con, đỡ mất công chạy tới chạy lui."
"Với lại, mấy chỗ thu mua giấy bìa mà chúng ta hợp tác bây giờ đều ổn định rồi. Con đừng một mình làm tất cả nữa. Trong đám bạn con chẳng phải có mấy người chưa kiếm được việc sao? Thuê họ giúp con đi, trả lương và chia thưởng cuối năm. Việc làm ăn một người không thể lớn được."