THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 298
Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:37:04
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cái này cho con à?" Lê Hà Dương nhìn Lê Tinh, lại nhìn chiếc điện thoại đắt đỏ trong tay, giá hơn 10.000 tệ. Cậu hiện giờ thậm chí còn không có nổi 3.000 tệ để lắp một cái máy bàn... À mà nếu bán hết đồ trong kho thì chắc đủ. Nhưng cậu vẫn hỏi lại, giọng đầy ngạc nhiên và phấn khích: "Cô út, thật cho con à? Dượng út không nói gì chứ?"
"Nói gì chứ?" Lê Tinh lườm cậu một cái: "Anh ấy bảo cô đưa cho con. Anh ấy không nhỏ mọn thế đâu."
"Ha ha, dượng út của chúng ta đúng là hào phóng!" Nghe vậy, Lê Hà Dương yên tâm hẳn, cười tít mắt.
Cậu vốn chẳng khách sáo với Lê Tinh. Hiện tại cậu rất cần một chiếc điện thoại, cầm nó trong tay nhìn thật kỹ, hài lòng cười: "Vậy con nhận nhé!"
"Nhận đi. Nhớ những gì cô vừa nói. Còn nữa, không được nhặt đồ không rõ ràng nguồn gốc, càng không được nhận đồ không rõ ràng nguồn gốc!"
Lần đầu tiên phá lệ, lại còn dính líu tới dượng út, Lê Hà Dương đâu dám không rút kinh nghiệm. Cậu lập tức đáp: "Cô út yên tâm, con không dám nữa đâu. Từ nay mà thấy đồ như thế, con sẽ báo cảnh sát ngay."
Cậu vừa hứa vừa nói thêm:
"Cô út nói đúng, làm ăn một người không lớn được. Mai con sẽ liên hệ Hổ Tử với Siêu Tử xem họ có muốn làm không. Đúng rồi cô út, còn một chuyện nữa muốn nói với cô."
"Chuyện gì?" Lê Tinh vừa uống nước ngọt vừa hỏi.
Lê Hà Dương ngập ngừng gãi đầu: "Chuyện cô từng kể với con, trưởng trạm thu mua phế liệu định nghỉ hưu, người thân của đồng nghiệp cô có thể sẽ lên thay. Lúc đó có thể việc buôn bán của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng giờ bà ta chắc không lên được nữa đâu."
Nhìn vẻ mặt lấm lét của cậu, Lê Tinh lập tức nghi ngờ: "Con làm gì rồi?"
"Cũng... cũng chẳng làm gì. Mấy hôm trước con đi bán phế liệu, tình cờ thấy bà ta nhận quà hối lộ, còn khuyến khích người ta đến các cửa hàng bách hoá thu mua phế liệu.
Lại còn bảo nếu đưa đủ tiền, bà ta sẽ để con dâu hỗ trợ liên hệ với các cửa hàng. Đó không phải là muốn cướp bát cơm của chúng ta sao. Con tức quá!"
Nhắc đến chuyện này, Lê Hà Dương vẫn còn nghiến răng nghiến lợi. Nhưng ngay sau đó, cậu liền đổi giọng, khoe khoang: "May mà lúc đó con mang theo cái loa ghi âm cô mua. Con đã ghi âm lại hết!Đúng lúc có đoàn kiểm tra tới, con nhanh trí giấu cái loa sau cánh cửa rồi phát đoạn ghi âm ra."
Lê Tinh sững người. Cô hoàn toàn không biết cậu nhóc này sau lưng mình đã làm một chuyện to tát như vậy. Nhưng lạ là chị Trương không hề tìm cô nói gì về việc này? Hóa ra hôm qua chị ta giận cá c.h.é.m thớt vì chuyện khác?
"Rồi sao nữa?"
"Rồi thì, cái bà già ứng cử viên cho chức trưởng trạm kia chắc chắn thất bại, cấp trên còn bắt bà ta viết kiểm điểm, chuẩn bị đình chỉ công tác!"
Lê Hà Dương vẫn còn ấm ức chuyện cái loa bị đập, khi nói đến kết cục của bà già, lông mày cậu nhướng lên, giọng nói cũng phấn khích hẳn: "Cô út không biết lúc đó mặt lão yêu quái kia xanh mét như thế nào đâu, đợi đoàn điều tra vừa đi, bà ta phát điên luôn, gào thét khắp nơi tìm cái loa!"
"Chỉ tội nghiệp cho cái loa cô cho con rồi." Cuối cùng, Lê Hà Dương lại tiếc cái loa của mình.
"..."
Lê Tinh nửa ngày không nói nên lời: "Bà ta không tìm con tính sổ à?"
"Chắc bà ta không biết là con!" Lê Hà Dương lại đắc ý: "Tiểu Lưu ở trạm thu mua biết cái loa đó là của con, nhưng nó ghét bà già đó, nên không nói cho bà ta biết. Bà già đó chỉ gặp con lần đầu, những lần sau con đi bán phế liệu bà ta đều trốn trong văn phòng ăn hạt dưa uống trà."
"Nhưng con cũng sợ bà ta đoán ra là con, rồi sai con dâu bà ta gây phiền phức cho cô, đáng lẽ hôm kia con muốn nói với cô chuyện này rồi, nhưng không khí trong nhà đang vui vẻ nên con không muốn nhắc đến bà già thối tha đó."
Gây phiền phức là điều chắc chắn, thù lớn như vậy mà chị Trương không trực tiếp tìm cô, chắc chắn là đang định làm lớn chuyện, cô thật sự phải cẩn thận.
Lê Tinh nghĩ trong lòng nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ không quan tâm: "Chị ta có thể gây phiền phức gì cho cô chứ, cô đâu có cùng khoa với chị ta."
"Không sao đâu, coi như là giúp chúng ta loại bỏ một mối nguy hiểm tiềm ẩn, cứ vậy đi." Nói xong, Lê Tinh lại nhắc đến chuyện chính: "Cô đến đây là có việc muốn nhờ con."
"Chuyện gì vậy cô út?" Lê Hà Dương lập tức hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-298.html.]
Lê Tinh do dự một chút: "Cái tên Đỗ Trường Thuận ở nhà máy sợi, con để ý hắn một chút, hôm qua cô về hỏi mấy người chơi ở sân vận động, họ nói tinh thần của Đỗ Trường Thuận có vẻ không ổn định."
"Rồi tối qua cô về nhà lại mơ thấy nhà máy sợi bị cháy, cô thấy giấc mơ này của cô khá kỳ lạ, nếu không giải quyết được chuyện này thì cô ngủ không ngon mất..."
Lê Tinh nửa thật nửa giả nói với Lê Hà Dương.
"Lại mơ thấy nữa ạ? Hay là cô út quá để ý chuyện này? Hay là bị thứ gì đó quấn lấy rồi?" Lê Hà Dương nhíu mày, cô út của cậu hồi bé rất dễ bị kinh hãi, lớn lên thì ít khi như vậy, một người xa lạ có gì đáng để tâm đến thế.
Thật sự có chút kỳ lạ.
Nhà có Hà Lệ Quyên mê tín, Lê Hà Dương từ nhỏ đã nghe Hà Lệ Quyên kể chuyện ma quỷ, hơn nữa cậu còn xem nhiều băng video phim Hong Kong như "Cương thi tiên sinh", "Nhất mi đạo nhân", nên cậu ít nhiều cũng tin vào ma quỷ.
Cậu thậm chí không nghi ngờ lời Lê Tinh nói, chỉ suy nghĩ xem mấy ngôi chùa ở Ninh Thành có cao nhân nào có thể giải quyết chuyện này không.
Lê Tinh biết cháu trai sẽ tin, cô hiểu Lê Hà Dương, cháu trai bị chị dâu ảnh hưởng nên có chút mê tín, cô nhân cơ hội nói: "Ai mà biết được, nhưng cô liên tiếp hai lần mơ thấy Đỗ Trường Thuận, nói không chừng hắn có vấn đề gì đó, thật sự sẽ gây nguy hiểm cho nhà máy!"
"Con tìm người theo dõi hắn, tốt nhất là điều tra kỹ về người này, nếu có tin tức gì thì báo cho cô biết, không điều tra rõ người này cô không yên tâm."
Thực ra Lê Tinh muốn tìm xem Đỗ Trường Thuận có điểm yếu gì không, từ trong mơ thấy Đỗ Trường Thuận là người cực đoan, người như vậy ở lại nhà máy sợi luôn khiến người ta không yên tâm.
Phải có cách giải quyết ổn thỏa, khiến hắn tự nguyện rời khỏi nhà máy sợi, cho dù sau này có gặp chuyện gì cũng sẽ không nghĩ đến nhà máy sợi là tốt nhất.
Lê Tinh suy nghĩ, lông mày dần nhíu lại.
Lê Hà Dương thấy cô út thật sự lo lắng, vội vàng đáp ứng: "Cô út đừng lo, lát nữa con về sẽ đi tìm người hỏi thăm về hắn. Nếu không được, đợi con tìm được người phụ giúp, con sẽ tự mình đi theo dõi xem hắn rốt cuộc là người như thế nào."
"Ừm, dù sao con nhớ kỹ, có tin tức gì về hắn thì báo cho cô ngay." Lê Tinh lại dặn dò.
Lê Hà Dương gật đầu đáp lại một tiếng biết rồi.
Chuyện Lê Hà Dương đã đồng ý với Lê Tinh thì không có chuyện không làm, hơn nữa còn rất tích cực.
Lê Tinh nghĩ trong lòng, cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi một phần, tiếp theo chính là việc cô kiểm soát bản thân mua sắm tiêu tiền.
Nhưng chuyện này không dễ kiểm soát như cô nghĩ.
Lê Tinh từ năm mười bốn tuổi đã thích mua sắm, đến nay hai mươi hai tuổi, cô đã quen với tám năm sống trong cảnh mua sắm, bảo cô cách một ngày không mua thì cô có cảm giác bức bối khó chịu.
Huống chi dưới lầu chỗ cô làm việc chính là các cửa hàng bách hoá, mỗi trưa ăn cơm cô đều có thói quen đi dạo một vòng, bảo cô không mua thì cô căn bản không làm được.
Để kiểm soát bản thân không tiêu tiền, Lê Tinh thử không mang thẻ không mang tiền đi làm, cơm trưa thì nhờ Lê Hà Dương mang đến cho cô.
Nhưng những ngày tháng như vậy rất khó khăn, ngày nào cô không mua đồ thì cả người đều không có tinh thần, Lục Huấn vốn đã lo lắng cho sức khỏe của cô, lại càng chú ý đến cô hơn.
Thấy cô không có tinh thần, anh không khỏi hỏi. Cô lấy cớ là do công việc quá mệt mỏi.
Một ngày như vậy, hai ngày như vậy, liên tục một tuần cô đều như vậy, thậm chí đến tối cô bắt đầu lo lắng mất ngủ nói mơ.
Trong mơ toàn là: "Không mua, không mua, mình không thể mua..."
Sáng hôm sau tỉnh dậy lại ủ rũ.
Cô như vậy, Lục Huấn sao có thể không nhận ra, anh rõ ràng phát hiện ra Lê Tinh có vấn đề.
Sáng nay hai người cùng nhau ăn sáng, Lục Huấn đút cho cô bát hoành thánh đã nguội, anh nhìn cô đột nhiên hỏi một câu: "Bà xã, hình như đã nhiều ngày em không đi dạo phố mua sắm rồi?"