Bà xã, hình như em đã nhiều ngày không đi dạo phố mua sắm rồi?
Lục Huấn hỏi đột ngột, Lê Tinh đang cắn một miếng hoành thánh, đầu lưỡi vô ý bị răng cắn trúng, cô nhịn đau, nhai ngấu nghiến miếng hoành thánh vừa cắn qua rồi nuốt xuống, đưa tay vén những sợi tóc mai đang rủ xuống bên má ra sau tai, kéo khóe môi cười gượng gạo đáp lại anh:
"Ừm, gần đây em bận đi làm mà, nên không đi dạo."
Lục Huấn nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua vẻ hoảng loạn cùng không tự nhiên thoáng qua trên mặt cô, anh nhíu mày, đã một tuần rồi ngày nào cô cũng nói rất mệt, về đến nhà dù là ở sofa phòng khách hay trên giường, cô đều ôm thú bông hoặc gối ngẩn người, cũng không nói chuyện.
Anh ôm cô, cô vẫn bám lấy anh, nhanh chóng quay người lại vòng tay qua cổ anh, dụi má vào hõm cổ anh. Nhưng những nụ hôn nồng nhiệt như sáng hôm đó, những lời nũng nịu đòi sinh con cho anh đã không còn nữa. Sự sống động đã biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt đầy tâm sự.
Anh không biết gần đây cô có chuyện gì. Cô nói công việc bận rộn, mệt mỏi.
Anh muốn cô nghỉ ngơi một chút, nhưng cô không đồng ý. Anh thực sự quá lo lắng cho tình trạng của cô, nên đã cố gắng gặp trưởng phòng của cô trong một bữa tiệc về cải cách cửa hàng bách hoá.
Người đó đã từng tham dự đám cưới của họ, anh ngồi xuống nói chuyện một lúc, hai người nhanh chóng trò chuyện. Anh vô tình hỏi thăm tình hình gần đây của phòng ban, trưởng phòng của cô nói gần đây không quá bận rộn, hiệu suất làm việc của cô gần đây rất cao, về cơ bản là bận rộn nửa ngày, nghỉ ngơi nửa ngày.
Nhưng trưởng phòng của cô cũng nói rằng tinh thần của cô gần đây không được tốt, không biết có phải bị bệnh hay không, ủ rũ không còn vui vẻ như trước, ngoài công việc thì thời gian còn lại như mất hồn.
Trưởng phòng của cô còn cười nói với anh: "Dù có yêu vợ đến mấy cũng phải để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt chứ, sức khỏe là vốn quý mà, đúng không?"
Anh nghe xong chỉ biết cười trừ.
Họ đã không làm gì trong suốt một tuần, còn đi ngủ sớm. Nhưng anh biết cô nhắm mắt mà không hề ngủ, anh ôm cô, hôn cô, vuốt ve cô, cô cũng đáp lại.
Nhưng anh luôn cảm thấy cô thiếu đi sự nhiệt tình. Khiến anh cảm thấy cô không tập trung, cơ thể không tiếp nhận anh, anh không nỡ ép buộc, chỉ đành ôm cô ngủ.
Nếu không phải cứ khi hai người ở bên nhau, cô lại như trẻ sơ sinh bám vào lòng anh, thì anh đã nghĩ rằng cô chán anh, không còn yêu anh nữa.
Anh không biết cô bị sao, cho đến tối qua nghe thấy cô khóc trong mơ và hét lên: "Không mua, không mua, tôi không mua, không thể mua..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-299.html.]
Cô khóc rất khó chịu và bất lực, cả người co rúm lại, anh vội vàng ôm cô vỗ nhẹ vào lưng dỗ dành, rất lâu sau cô mới bình tĩnh lại, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt áp vào hõm cổ anh ngủ thiếp đi.
Cô ngủ thiếp đi, nhưng anh không thể nào yên tâm ngủ tiếp.
Cả tuần nay, anh bận rộn giám sát công việc gia cố, sửa chữa dầm và tường chịu lực của tòa nhà trùm mền ven sông. Ngoài ra, Vũ Tiến lại dẫn theo hai người đi về phía Bắc, công việc đánh bắt ngoài khơi cũng cần anh giám sát, còn dự án nghiên cứu điều hòa giá rẻ ở Từ Thành cũng đến giai đoạn quan trọng nhất, anh cũng tranh thủ thời gian đến đó một chuyến, nên có hai ngày tan làm anh đã nhờ anh hai lái xe đến đón cô.
Do quá bận rộn nên thời gian anh dành cho cô không nhiều, mỗi lần tan làm anh đến đón cô, cô đều nói mệt muốn về nhà nghỉ ngơi nên anh cũng không nghĩ nhiều. Đến khi nghe thấy những lời mê sảng khó chịu của cô, anh mới nhận ra, cô đã nhiều ngày không xách những túi lớn túi nhỏ về nhà.
Nói chính xác là không có một cái túi nào.
Anh đã hỏi cô hai lần, cô đều trả lời là hơi mệt, không đi dạo, khiến anh chỉ nghĩ đến sức khỏe của cô, còn định hôm nay nghỉ ngơi đưa cô đi khám.
Ai ngờ cô không phải bị bệnh, mà là vì nhiều ngày không mua sắm.
Nhưng điều này càng khiến anh khó hiểu, trong ngăn kéo ở nhà luôn có sẵn không dưới một vạn tiền mặt, anh còn dặn tài vụ bên công ty mỗi ngày gửi cho cô ba nghìn vào thẻ, có khi là năm nghìn, mỗi ngày anh về đều đưa thẻ cho cô.
Anh đã xem ngăn kéo, tiền không hề động đến, sáng nay anh gọi điện thoại kiểm tra thẻ, cô cũng không hề quẹt, mấy ngày nay trong mấy cái thẻ tiền mặt đã lên tới mấy vạn.
Điều này thực sự quá bất thường.
Rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì, mà lại thà chịu đựng khó chịu cũng không đi mua sắm?
"Dù bận rộn đến đâu cũng cần nghỉ ngơi giải trí, anh thấy em gần đây quá mệt mỏi, hay là ở nhà nghỉ ngơi hai ngày nhé?" Lục Huấn suy nghĩ rồi nhìn cô nhẹ giọng nói.
"Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao? Em ở nhà nghỉ ngơi một ngày là được rồi." Lê Tinh không để ý đến ánh mắt dò xét cẩn thận của Lục Huấn, cô cầm thìa khuấy nhẹ trong bát hoành thánh, ánh mắt lơ đãng, trong lòng cảm thấy trống rỗng, bồn chồn.
Không nhắc đến chuyện mua sắm thì không sao, vừa nhắc đến chuyện này, cô như có hàng nghìn con kiến bò cắn trên người, toàn thân khó chịu.
"Em vẫn còn hơi mệt, muốn lên lầu ngủ thêm một chút." Lê Tinh không ngồi yên được nữa, cô đặt chiếc thìa xuống, nhìn Lục Huấn nói.