Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 301

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:38:45
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Huấn thấy cô ngẩn người, lại xoa đầu cô nói: "Ừ, cần một bộ thật đặc biệt, thật phong cách, đều là những nhân vật có m.á.u mặt ở Hong Kong, bữa tiệc kiểu này người bình thường không vào được, không thể thất lễ."

"Vậy thì rất quan trọng rồi, nhất định phải chọn một bộ thật đẹp."

Lê Tinh khẽ siết chặt ngón tay, chỉ là đi chọn quần áo cho anh, cô cũng không thể cả đời không bước chân vào cửa hàng bách hoá, đi dạo một chút cũng không sao chứ? Chỉ cần cô hơi kiềm chế lại là được rồi.

Cũng không thể uốn cong thành thẳng đúng không? Con người sống trên đời làm sao có thể hoàn toàn tránh khỏi việc mua sắm, vậy thì không phải là người mà là thần, không, là quỷ rồi, không mua đồ ăn sẽ c.h.ế.t đói.

Giống như Lục Huấn lần này, nếu không mua một bộ vest đẹp một chút, ăn mặc lôi thôi đến đó người ta sẽ không thèm nhìn anh lấy một cái, thì làm sao bàn chuyện làm ăn được?

Không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn.

"Vậy được, vậy thì đi." Lê Tinh quyết định xong, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, cô cúi đầu nhìn chiếc váy hai dây màu trắng trên người, vội vàng nói: "Em thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài."

Cô đột nhiên trở nên phấn chấn hẳn lên, Lục Huấn không khỏi nhìn cô một cái, một lát sau khẽ gật đầu: "Được, em thay đi, thay xong anh chải tóc cho em."

"Anh chải tóc cho em sao?"

Mấy ngày nay Lục Huấn bận rộn, buổi sáng không có thời gian, Lê Tinh vì người không có sức nên cũng không có tâm trạng trang điểm, anh nói muốn chải tóc cho cô, cô cũng không cho, bây giờ nghe thấy câu này, khóe môi cô khẽ nhếch lên: "Được."

Nói xong Lê Tinh liền xuống giường đi đến tủ quần áo chọn đồ, chân trần không đi dép, cô đã tự giam cầm mình quá nhiều ngày, đột nhiên được thả lỏng, cả người đều khác hẳn, như thể toàn bộ tế bào đều nhảy múa lại tràn đầy sức sống.

Cô lựa chọn trong tủ quần áo, chọn ra một chiếc sườn xám tay lỡ màu trắng bạc, cầm lên soi trước gương rồi xoay người nhìn Lục Huấn: "Bộ này thế nào? Mua về rồi vẫn chưa mặc lần nào."

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều ngày không cười đã nở nụ cười, trên mặt Lục Huấn cũng theo đó hiện lên ý cười, anh nghiêm túc nhìn bộ quần áo một cái, lại nhìn cô chăm chú, gật đầu:

"Bộ này anh chưa thấy em mặc thử bao giờ, nhưng mà rất đẹp, chắc chắn cũng hợp với em."

"Vậy thì lấy bộ này!" Nghe thấy câu này, Lê Tinh liền quyết định, hai bên cửa sổ đều kéo rèm trắng, cô trực tiếp cởi váy hai dây ra.

Mới kết hôn được mười mấy ngày, nhưng cô đã có sự khác biệt rõ rệt so với trước khi kết hôn, từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, vóc dáng vẫn tinh tế lả lướt như vậy, nhưng lại thêm vài phần ý nhị.

Đôi chân thon dài thẳng tắp, xương bướm xinh đẹp. Còn có vòng eo thon nhỏ trắng nõn kia, khi khẽ lắc lư, những lọn tóc xoăn nhẹ nhàng quét qua như quấn lấy lòng người.

Ánh mắt Lục Huấn hơi tối lại, hơi thở nặng nề hơn nhưng không rời mắt. Bây giờ anh là chồng của cô, có thể nhìn một cách quang minh chính đại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-301.html.]

Lê Tinh đang ở trước gương trang điểm, ánh mắt chăm chú của anh, cô đã sớm nhìn thấy qua gương.

Tâm trạng của cô lúc này thực sự là ngày vui vẻ nhất trong suốt một tuần qua, liếc thấy anh đang nhìn mình, cô mím môi cố nén cười, cố ý làm chậm động tác trên tay.

Lục Huấn khẽ động đậy hai chân, anh đặt bàn tay to lên tấm thảm nhung màu xanh, gân guốc trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô càng thêm sâu thẳm và thẳng thắn.

Anh nhớ lại chuyện một tuần trước cô nói muốn thử kính. Lúc đó anh đã đặt cô lên bồn rửa mặt, rồi ngồi xổm xuống.

Cô không kìm nén được phát ra những tiếng kêu nhỏ vụn như mèo, mềm mại như cào vào tai người.

Đôi mắt xinh đẹp long lanh nước, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu nhìn anh đeo kính.

Nếu không phải thời điểm không thích hợp, và anh muốn làm rõ cô đang gặp chuyện gì, thì lúc này anh nhất định sẽ dỗ dành cô nhảy một bài.

Quần áo cuối cùng cũng được thay xong, anh đứng dậy đi đến chải tóc cho cô, động tác trên tay nhanh nhẹn, lật qua lật lại những sợi tóc mềm mại, không bao lâu tóc cô đã được chải xong.

Kiểu tóc anh chải luôn là kiểu phù hợp nhất với cô, cũng sẽ phù hợp với bộ đồ trên người cô.

Vẫn là kiểu tóc búi nửa đầu, buông lỏng hai lọn tóc bên tai, trên b.í.m tóc tết anh cài cho cô mấy bông trâm ngọc bích, là món đồ trang sức nhỏ cô mua ở toà nhà bách hoá số sáu trước đó.

Lê Tinh luôn thích kiểu tóc anh chải cho cô, mỗi lần đều rất kinh diễm, cảm giác như bàn tay anh khiến cô trở nên xinh đẹp hơn, lần này cũng vậy, không thể hài lòng hơn.

Ban đầu trong lòng cô vẫn còn lo lắng bất an, sợ rằng đến khu bách hoá cô lại mua sắm lung tung, nhưng vì kiểu tóc này, cô tạm thời quên đi những điều đó, chủ động khoác tay anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Đi thôi, bây giờ đến toà nhà bách hoá số một."

Lục Huấn mỉm cười, vươn tay vuốt ve hàng lông mày cong cong của cô, nhanh chóng kéo tay cô đi xuống lầu.

Ngày cuối tuần xe cộ đông đúc, người đi đường cũng nhiều, khắp nơi đều là tiếng còi xe ô tô cùng tiếng chuông xe đạp leng keng, nửa tiếng sau mới đến bách hoá số một.

Trước đây, Lê Tinh chỉ cần nhìn thấy cổng toà nhà bách hoá là hai mắt đều sáng lên, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp nhanh chóng đi vào trong. Hôm nay Lê Tinh nhìn cánh cổng lại có chút chùn bước, không dám vào.

Giống như người sống lâu trong nhà ít khi ra ngoài, đột nhiên đến thành phố phồn hoa náo nhiệt thì cảm thấy hoang mang sợ hãi, chỉ là người sống lâu trong nhà sợ mình bị lạc trong thành phố lớn, hoặc sẽ phải nhận những ánh mắt kỳ lạ của người khác.

Còn Lê Tinh lại sợ mình không kiểm soát được mà mua sắm bừa bãi, tiêu tiền hoang phí.

Loading...