Sau nhiều ngày tự ám thị, giờ trong lòng cô tiêu tiền hoang phí đồng nghĩa với việc tiêu hao mạng sống của Lục Huấn, chỉ cần nghĩ đến điều đó là cô không kìm nén được sự lo lắng.
Lục Huấn vẫn luôn nắm tay Lê Tinh, gần như cô vừa chậm bước là anh đã cảm nhận được, anh không rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng hôm nay nhất định phải làm rõ, rốt cuộc tại sao cô rõ ràng rất thích, rất muốn mua đồ nhưng lại đột nhiên trở nên e ngại sợ hãi.
"Bà xã, lát nữa mua vest có thể chọn thêm cho anh hai chiếc áo sơ mi không? Ngoài ra trời lạnh rồi, anh vẫn chưa có áo len, những chiếc trước đây nhiều chiếc đã bị xù lông rồi, bây giờ nhiều bữa tiệc mặc không được." Lục Huấn giả vờ như không phát hiện ra điều gì, nói với Lê Tinh.
Lê Tinh quả nhiên bị lời anh nói thu hút: "Áo len sao? Áo len cài khuy hay áo len chui đầu?"
"Em thấy anh mặc loại nào đẹp? Trước đây anh toàn mua bừa, không biết chọn."
Lục Huấn vừa nói vừa dắt cô vào trong, Lê Tinh nghiêm túc nghĩ đến dáng vẻ Lục Huấn mặc áo len chui đầu và áo len cài khuy, cũng không để ý đến biểu cảm của anh, bước chân vừa theo anh đi vào trong vừa trả lời:
"Em thấy anh mặc gì cũng đẹp, anh nên mua thêm quần áo rồi, em thấy trong tủ quần áo anh có mấy bộ đâu, lát nữa chúng ta xem thử, chọn được bộ nào phù hợp..."
"Tinh Tinh!"
Trong lúc nói chuyện, họ đã bước vào cổng toà nhà bách hoá số một, chị bán hàng ở quầy túi xách da là người đầu tiên nhìn thấy cô, chị ấy đang tiếp khách nhưng vẫn chào hỏi cô trước.
Chị bán hàng ở quầy đồng hồ đeo tay bên cạnh đưa cho khách một chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc, cũng nhanh chóng ngẩng đầu mỉm cười chào cô: "Tinh Tinh đến rồi à? Mấy hôm nay không thấy em đến."
Sau khi hai quầy hàng này chào hỏi cô, rất nhanh các chị bán hàng ở những quầy khác cũng chú ý đến cô, bận hay không bận cũng đều chào hỏi một tiếng, Lê Tinh nhiều ngày không gặp cảnh tượng này, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Huấn, hơi lúng túng cười đáp lại họ:
"Chị Phi, mọi người cứ bận việc đi ạ, chúng em lên tầng trên mua chút đồ đã!" Lê Tinh cố nén sự hoảng loạn đáp lại một tiếng, rồi vội vàng kéo Lục Huấn lên quầy thời trang nam trên tầng hai.
Mấy ngày không đến, bách hoá số một lại có chút thay đổi, quầy thời trang nam tăng thêm mấy quầy, còn có thêm hai quầy trang sức, nhân viên bán hàng trông lạ mặt, chắc là mới vào.
Đồ trang sức chỉ cần mua vài lần là rất khó kiềm chế, luôn muốn mua thêm những món đẹp hơn, đắt tiền hơn về nhà, Lê Tinh không dám nhìn nhiều, trực tiếp kéo Lục Huấn vào quầy thời trang nam.
Vào trong này Lê Tinh thoải mái hơn nhiều, vì là mua cho Lục Huấn, hơn nữa quần áo của anh cũng thực sự ít, Lê Tinh cuối cùng cũng không cần lo lắng về vấn đề tiêu xài hoang phí hay mua quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-302.html.]
Sau khi vào trong, Lục Huấn cũng nhanh chóng kéo cô xem quần áo, lấy ra hai chiếc áo sơ mi màu tối hỏi cô: "Bà xã, em thấy anh mặc màu tối được không?"
Người đẹp trai thì mặc gì chẳng được.
Lê Tinh theo bản năng trả lời trong lòng, nhìn áo sơ mi trên tay anh, màu sắc cô có thể chấp nhận được, cũng coi như phù hợp với Lục Huấn, chỉ là kiểu dáng hơi cứng nhắc, loại này phải chọn cà vạt phù hợp để phối.
"Anh mặc màu tối cũng đẹp, có thể chọn hai chiếc, màu trắng sọc chéo nhạt cũng có thể xem thử, rồi chúng ta chọn cà vạt phối luôn." Vừa nói, Lê Tinh vừa bắt đầu đảo mắt nhìn kệ hàng để chọn cho Lục Huấn.
Lê Tinh chọn quần áo không lề mề, cô coi trọng ấn tượng đầu tiên, hoàn toàn không do dự, nhanh chóng chọn ra cho Lục Huấn bảy tám chiếc áo sơ mi, rồi lại đi chọn cà vạt, áo vest, bảo anh đi thử.
Lục Huấn cũng phối hợp, nhanh chóng thử từng bộ một cho cô xem, người đẹp trai dáng người lại chuẩn thì như một cái móc áo, không có bộ đồ nào anh không mặc đẹp được.
Màu tối trông trầm ổn, áo sơ mi trắng cổ điển phối với vest không bao giờ lỗi mốt, Lê Tinh khi chọn cho anh cũng để ý đến kiểu dáng thiết kế, ngay cả chi tiết nhỏ như cúc áo cũng không bỏ qua.
Mỗi bộ anh mặc lên đều thể hiện hoàn hảo những phong cách và đặc điểm khác nhau, sang trọng lịch lãm, cứng cáp gọn gàng, trầm ổn phong độ.
Nhân viên bán hàng ở quầy mới bên cạnh không ngừng khen ngợi và trầm trồ: "Mắt nhìn tinh tế quá, mặc lên còn đẹp hơn cả người mẫu của chúng tôi."
Lê Tinh nhìn cũng rất hài lòng, chồng cô thực sự rất đẹp trai, thấy cổ áo anh chưa chỉnh ngay ngắn, cô đi đến chỉnh lại cho anh, anh phối hợp hơi cúi người xuống, mắt ánh ý cười nhìn cô hỏi: "Đẹp không?"
Lê Tinh không chút do dự mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên rồi. Chồng em vốn đã đẹp trai tuấn tú."
"Vợ anh còn có mắt nhìn hơn." Lục Huấn cười tươi hơn, giọng nói vui vẻ đáp lại.
Câu này có hai nghĩa.
Mắt nhìn chọn quần áo tốt, mắt nhìn chọn chồng càng không tồi.
Lê Tinh liếc nhìn anh cũng không phản bác lại, nhớ đến anh nói cần áo len, cô lại đi chọn áo len cho anh, hiện giờ là cuối tháng nên các quầy hàng đã bắt đầu bày bán các mẫu mùa đông, cô nhìn thấy cũng chọn thêm cho anh một ít.
Lục Huấn đều rất phối hợp đi thử đồ, rất nhanh một đống quần áo đã được chọn xong và thử xong, đến lúc thanh toán, Lục Huấn rất tự nhiên gọi Lê Tinh: "Bà xã, thanh toán đi."