Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 305

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:42:35
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dứt lời, Lê Tinh không thèm để ý đến bọn họ nữa, cô ngẩng đầu nói với Lục Huấn: "Ông chủ Thường có tiền, để ông ta mua hết cả cửa hàng đi, chúng ta đi thôi, trang sức ở nhà nhiều lắm rồi."

Lục Huấn không đi ngay, anh lạnh lùng liếc nhìn Vạn Duyệt và Thường Hùng, đưa tay vuốt lại những sợi tóc mai của Lê Tinh, dịu dàng nói: "Hai chiếc vòng cổ này anh đã thanh toán rồi, người khác không cướp được đâu, đưa em đến đây là muốn xem nếu em thích món nào khác thì chúng ta lại mua tiếp."

"Nhưng nếu em không thích hai món này cũng không sao, cửa hàng này là của chị Trân, cứ ghi nợ vào tài khoản, đợi khi nào họ ra mẫu mới thì lại đến chọn."

Lê Tinh ngẩn người: "Anh đã thanh toán rồi sao? Đây là cửa hàng của chị Trân sao?"

"Ừ, cửa hàng của chị Trân, hôm qua anh đến xem tình hình bên Hồng Thái Dương, tiện thể lên đây xem thử, thấy hai món trang sức này cũng được, định trực tiếp mang về cho em, nhưng lại nghĩ đưa em đến xem sẽ tốt hơn." Lục Huấn giải thích.

Lê Tinh nhất thời không biết nói gì với Lục Huấn, đã thanh toán rồi, cô đương nhiên không thể vì chuyện nhỏ này mà làm phiền chị Trân, hơn nữa Thường Hùng còn ở đó, cô có thể mất mặt trước các chị bán hàng ở bách hoá số sáu, nhưng không thể để Lục Huấn mất mặt cùng cô.

Cô liếc nhìn Lục Huấn: "Anh đã thanh toán rồi thì cứ gói lại đi, hai món này em cũng thích."

"Được."

Lục Huấn cười, gọi nhân viên bán hàng: "Làm phiền cô gói lại giúp tôi."

"Vâng, anh Lục." Nhân viên bán hàng lập tức đáp lại, lúc gói trang sức vẫn không quên hỏi Thường Hùng và Vạn Duyệt: "Anh, chị, những món trang sức nào trong tủ kính hai người không cần ạ? Tôi lấy ra cho hai người, còn lại tôi gói hết."

Thường Hùng rất sĩ diện, cả đời này gã chưa từng mất mặt như vậy, cảm giác như bị người ta ấn mặt xuống đất chà xát đau rát, gã làm gì còn tâm trạng mua trang sức nữa, huống hồ lại còn mua cho một người phụ nữ không rõ lai lịch!

Tuy Vạn Nguyệt Nguyệt biết chiều chuộng, có thể chịu đựng được mọi trò của gã khiến gã hài lòng, thậm chí nhờ cô ta mà cuối cùng gã cũng có thể cứng lên được, nhưng điều đó không có nghĩa là gã có thể chịu đựng việc bị một người phụ nữ lừa gạt.

Gã hung dữ liếc nhìn Vạn Duyệt, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.

"Anh Hùng."

Vạn Duyệt vội vàng đuổi theo, nhưng nhanh chóng lại quay người lại, oán hận nhìn Lê Tinh: "Lê Tinh, cô nhất định phải hủy hoại tôi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-305.html.]

Vẻ mặt của Lê Tinh không chút thay đổi. Những ám ảnh tâm lý từng do người đó gây ra cho cô, những ký ức ác mộng không ngừng hiện về ngày đêm, đột nhiên trong khoảnh khắc này mờ nhạt đi, dần dần biến mất.

"Tôi đã làm gì sao? Tôi chỉ bày tỏ sự không ưa cô, vạch trần thân phận của cô mà thôi. So với những gì cô từng làm với tôi, như vậy đã là gì?"

"Cô!"

"Tôi khuyên cô, thay vì tốn thời gian đến đây tìm tôi tính sổ, chi bằng quay về dỗ dành tình nhân của cô. Thường Hùng không phải là kẻ mà cô có thể động vào." Lê Tinh nói, rõ ràng không muốn đôi co thêm với Vạn Duyệt.

Vạn Duyệt siết chặt tay, cô ta biết Lê Tinh nói đúng sự thật. Hơn nữa, hôm nay cô ta cũng không thể làm gì Lê Tinh. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Huấn đang liếc qua mình, cô ta cắn răng, bực tức bỏ đi.

Thường Hùng và Vạn Duyệt vừa rời khỏi, không gian xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn. Không khí cũng trở nên dễ chịu hơn. Nhân viên cửa hàng nhanh chóng gói trang sức đưa cho Lục Huấn. Lê Tinh lúc này quay sang xin lỗi nhân viên cửa hàng.

Nhân viên thoáng sững người, sau đó hiểu ra Lê Tinh đang ám chỉ vụ việc với Thường Hùng. Nếu không vì cô vạch trần thân phận của Vạn Duyệt, họ có lẽ đã bán được một đơn hàng lớn.

Thành thật mà nói nhân viên cũng thấy tiếc, nhưng cô ấy hiểu rằng nếu không có Lê Tinh và Lục Huấn, Thường Hùng vốn chẳng dễ dàng buông ra những lời chi tiền hào phóng như vậy. Hơn nữa, trước sự khiêu khích rõ ràng của đối phương, ai có mặt mũi đều không thể nhịn được.

Vì được đào tạo bài bản, nhân viên nhanh chóng lấy lại thái độ chuyên nghiệp, mỉm cười đáp lại Lê Tinh: "Không sao đâu, thưa quý khách. Chỉ cần có được đơn hàng lớn từ cô là tôi đã rất hài lòng rồi. Sau này mong cô tiếp tục ủng hộ tôi."

"Tôi tên là Tiểu Tuệ."

Cô gái khoảng hai mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, nhưng nụ cười lại dễ mến tạo cảm giác thân thiện, lịch sự.

Nhìn Tiểu Tuệ, Lê Tinh đột nhiên nhớ đến Hà Trân. Cô luôn ngưỡng mộ Hà Trân – người phụ nữ yêu thương con trai vô điều kiện, luôn kiên nhẫn ở bên cạnh cậu bé, nhưng đồng thời vẫn không từ bỏ sự nghiệp của bản thân.

Nghĩ đến thói quen tiêu xài hoang phí của mình, Lê Tinh chợt nghĩ: Nếu cô có thể tự mình kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, đủ để chi trả mọi chi tiêu cá nhân, có lẽ cô sẽ không còn cảm giác sợ hãi hay bất an như hiện tại.

Căn bệnh này của cô thực ra không khó chữa, nhưng có lẽ cô đã đi sai hướng trong việc tìm cách điều trị.

Trên đường về nhà, Lê Tinh giữ im lặng. Chuyến đi lần này khiến cô gặp lại Thường Hùng và Vạn Duyệt, đồng thời nhìn thấy cửa hàng trang sức của Hà Trân. Một số khúc mắc trong lòng cô lâu nay như được tháo gỡ, mặc dù lại nảy sinh thêm vài điều băn khoăn mới.

Nhưng cuối cùng, cô đã có một quyết định.

Lục Huấn nhìn cô, nhưng không làm phiền, chỉ giữ chặt lấy tay cô, bước chân nhanh hơn một chút.

Loading...