Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 309

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:20:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô mở cặp sách ra, vô số con nhện bò lổm ngổm ra ngoài, cô sợ hãi cũng vô cùng tức giận, lần đầu tiên cô đánh trả Vạn Duyệt, trùm chiếc cặp đầy nhện lên đầu cô ta. Kết quả thật trùng hợp, cô giáo đến, nhìn thấy Vạn Duyệt bị nhện bò đầy đầu mà khóc lóc kêu gào, cô giáo đau lòng vô cùng, chạy đến định tát cô, cuối cùng vì kiêng dè điều gì đó, đổi ý tát vào lưng cô một cái.

Đợi đến khi cô giải thích rõ ràng rằng nhện trong cặp sách là do Vạn Duyệt nhét vào, cô giáo vẫn mắng cô, khẳng định là lỗi của cô, là cô không đoàn kết với bạn bè, còn mắng cô độc ác, dù Vạn Duyệt có sai thì cô cũng không nên làm như vậy.

Cô quá ủy khuất, há miệng phản bác lại cô giáo, nhưng cô là người nói lắp, nói chuyện không lưu loát, cô nói một câu thì cô giáo đã có ba câu đợi sẵn.

Đợi đến khi cô khóc nức nở, cô giáo lại lo lắng cô sẽ nói chuyện này cho người nhà biết, nên lại kéo cô ra nói chuyện tâm tình, nói rằng cô giáo rất coi trọng cô, nói rằng cô giáo định đợi cô chữa khỏi chứng nói lắp sẽ liên lạc lại với đoàn trưởng Mã, nhất định sẽ để đoàn trưởng Mã nhận cô, nhưng nếu cô cứ chuyện gì cũng nói với người nhà, khiến cô giáo khó xử, thì cô giáo sẽ không quan tâm đến cô nữa, coi như không có cô học trò này.

Cuối cùng, cô ấm ức đồng ý với cô giáo rằng chuyện này cứ bỏ qua như vậy, nhưng trong lòng cô thực sự rất khó chịu, sau khi rời khỏi phòng tập múa, cô nắm chặt chiếc ví nhỏ của mình, lao thẳng đến bách hóa số hai.

Cô sinh ra đã xinh xắn, những người phụ nữ lớn tuổi ở toà nhà bách hóa số hai đều thích những cô gái trẻ đẹp, ai cũng đối xử tốt với cô.

Lúc đó đang là mùa ế ẩm, mỗi khi cô đến họ lại kéo cô trò chuyện, dù cô không nói gì thì họ cũng có thể nói với cô rất lâu. Họ không biết cô bị nói lắp, cũng không gọi cô là kẻ nói lắp, nên mỗi khi buồn cô đều thích đến bách hoá số hai, dù chỉ là nghe họ nói chuyện cũng được.

Hôm đó cô thực sự không vui, sau khi vào bách hoá số hai, cô đi chọn đồ một cách thoải mái, các chị ở cửa hàng thấy vậy liền hỏi: "Ôi chao, bé cưng, mấy thứ này không rẻ đâu, sao em lấy nhiều thế?"

Cô không cần suy nghĩ liền đáp: "Chị Phương, em có tiền! Chị đừng lo cho em."

Năm chữ, năm chữ liền mạch không chút vấp váp, cả câu mười chữ!

Từ năm sáu tuổi đến mười bốn tuổi, tám năm rồi, cô chưa bao giờ nói trôi chảy một câu dài hơn ba chữ, sau khi nói xong, cô bèn sững người, một lúc sau mới quay sang nhìn chị Phương hỏi: "Chị, chị Phương, em, em vừa, nói, nói, gì vậy?"

Chị Phương cười nhìn cô: "Nói gì cơ? Nói em có tiền, bảo chị Phương đừng lo cho em đó. Em có bao nhiêu tiền mà dám mua nhiều thế?"

Lê Tinh mím môi không nói, trong lòng cô kích động vô cùng, cô vậy mà có thể nói một mạch năm chữ, có phải là cô sắp khỏi rồi không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-309.html.]

Cô muốn tiếp tục nói chuyện với chị Phương nhưng lại sợ mình vẫn nói lắp, nên cô lại tiếp tục lấy đồ, lấy một cách vô thức. Đến khi chị Phương thấy cô lấy càng lúc càng nhiều, hỏi cô có thực sự định mua không, cô lại đáp một câu: "Em chọn đồ tốt thì chắc chắn phải mua rồi!"

Cả thảy mười hai chữ, từ hôm đó trở đi cô đột nhiên phát hiện, khi chọn đồ cô có thể nói được những câu hoàn chỉnh.

Cô kể chuyện này cho anh ba nghe, anh ba còn vui hơn cả cô, anh ba cầm điện thoại cười không ngừng: "Tốt quá, đây là chuyện tốt, chứng tỏ Tinh Bảo của chúng ta sắp khỏi rồi! Chắc chắn là em thích môi trường ở cửa hàng bách hóa, sau này rảnh rỗi thì đến đó nhiều hơn nhé, đừng lo không có tiền, anh ba gửi cho em, anh ba nuôi em cả đời!"

Hôm đó anh ba vui quá, còn đặc biệt gọi điện về nhà kể chuyện này, bảo mọi người sau này phải thường xuyên đưa cô đến cửa hàng bách hóa chơi.

Từ khi Lê Tinh khỏi bệnh điếc tai, mọi người trong nhà vẫn luôn mong chờ một ngày nào đó cô cũng khỏi bệnh nói lắp, nghe được tin của Lê Thừa, Lê Chí Quân và Lê Vạn Sơn đều đỏ hoe mắt.

Hai người đàn ông vốn luôn trầm ổn như núi, giờ đây lại luống cuống hỏi Lê Tinh: "Con gái ngoan, bây giờ bố đưa con đến bách hoá số một nhé?"

Lê Chí Quân nói: "Hay là đến bách hoá số hai đi, Tinh Tinh nói được ở bách hoá số hai, để anh đi lấy tiền, lấy nhiều một chút, Tinh Tinh muốn mua gì thì cứ mua..."

Từ đó về sau, dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày trong nhà cũng đều có một người dành thời gian đưa cô đến toà nhà bách hóa hoặc các cửa hàng ven đường mua sắm. Cô quả thực rất vui, bệnh nói lắp vậy mà thực sự dần dần khỏi hẳn.

"Bệnh nói lắp của em bắt đầu thuyên giảm ở cửa hàng bách hóa, sau này mỗi khi tâm trạng không tốt, em lại đi mua sắm, bệnh khỏi rất nhanh, lâu dần em liền thích mua sắm."

"Bố em nhận ra em mua sắm quá đà, liền đặt ra quy định cho em, được phép mua sắm nhưng không được mua chịu, không được vay tiền, những năm qua em cũng kiểm soát rất tốt, nên em vẫn luôn không nhận ra đây là một loại bệnh..."

Vừa nói, Lê Tinh vừa siết chặt các khớp ngón tay, Lục Huấn chú ý tới, đưa tay nắm lấy tay cô, nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy vết bầm tím lẫn m.á.u ở phía trong đốt ngón trỏ của cô, đồng tử trong mắt Lục Huấn co rút lại.

Anh biết cô có tật xấu khi lo lắng sẽ cắn khớp ngón tay, một tuần nay vết bầm tím ở đây chưa từng biến mất, nhưng lúc này rõ ràng còn nặng hơn cả tối qua, hiển nhiên là sáng nay ở trên lầu cô lại tự cắn mình.

Loading...