Giờ phút này anh mơ hồ tin rằng, việc cô thích đi mua sắm là một loại bệnh.
Để kiểm soát bản thân, cô đã bắt đầu tự làm tổn thương mình...
Lục Huấn không quan tâm Lê Tinh mua sắm nhiều hoặc tiêu bao nhiêu tiền, nhưng anh không thể chấp nhận việc cô tự làm tổn thương mình.
Là bệnh, vậy thì loại bệnh này phải tìm bác sĩ nào? Không phải vấn đề về thể chất, vậy thì là bệnh tâm lý.
Phạm Trường Hải vì Phàm Phàm mà mời một bác sĩ tâm lý nào đó về nhà, liệu ông ấy có thể chữa khỏi bệnh này không?
Trong lòng Lục Huấn rối bời, nhưng anh không dám thể hiện ra trước mặt Lê Tinh, cô đã rất hoảng sợ rồi, anh không thể để cô sợ hãi hơn, bèn cố gắng an ủi cô: "Là bệnh cũng không sao, chỉ là thích mua sắm thôi đúng không? Không sao cả, nhà chúng ta có tiền..."
"Nhưng nếu em cứ tiếp tục mua như vậy thì anh sẽ c.h.ế.t mất! Em mua đồ càng ngày càng không kiểm soát được, tiêu tiền càng ngày càng nhiều, anh chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, không ngừng bận rộn, cuối cùng sẽ làm việc đến c.h.ế.t đấy anh có biết không!" Câu trả lời của anh không nằm ngoài dự đoán, nhưng chính vì không ngoài dự đoán nên Lê Tinh càng cảm thấy suy sụp.
Cô nghĩ, có lẽ trong sách anh cũng vậy, biết cô bị bệnh, nhưng vì muốn cô vui vẻ nên vẫn chiều theo cô, đợi đến khi nhà cô gặp biến cố, tinh thần bị tổn thương, vì muốn cô dễ chịu hơn, có lẽ anh còn chủ động đưa cô đi mua sắm khắp nơi.
Cũng giống như hôm nay đi bách hoá số một, bình thường anh đâu có chú trọng ăn mặc như vậy.
Lê Tinh đưa tay lau nước mắt, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe: "Anh còn nhớ đêm tân hôn chúng ta em gặp ác mộng không?
Trong giấc mơ đó, em chính là tiêu tiền ngày càng nhiều, sau đó bố em và anh cả gặp chuyện, Hà Dương, Hà Niên, chị dâu cả cũng gặp chuyện, không lâu sau anh ba em và mẹ em cũng gặp chuyện, em suy sụp càng không kiểm soát được bản thân, anh vì kiếm tiền nuôi em, cuối cùng đã làm việc đến chết."
Lục Huấn mở to mắt, đêm đó anh thức canh cô đến tận rạng sáng, lúc cô gặp ác mộng, anh ngủ mơ màng, hình như có nghe thấy từ "chết" gì đó, nhưng khi tỉnh dậy hỏi cô, cô lại không nói gì, anh cứ tưởng mình nghe nhầm, không ngờ cô chưa nói hết nội dung giấc mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-310.html.]
Tất cả những điều nghi hoặc trước đó trong nháy mắt đều được sáng tỏ, cô bị ảnh hưởng quá sâu sắc bởi hai giấc mơ, cho nên mới đột nhiên ép bản thân mình đến mức như vậy.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, thử khuyên nhủ: "Bà xã, đó chỉ là giấc mơ..."
"Không phải giấc mơ." Lê Tinh ngắt lời anh với đôi mắt đỏ hoe, cô biết chỉ nói như vậy thì anh chắc chắn sẽ không tin. "Nó không phải là mơ đâu, anh còn nhớ cái đêm em hỏi anh, thế giới chúng ta đang sống có phải là một cuốn tiểu thuyết không, chúng ta chỉ là nhân vật phụ, còn một cô gái nào đó xuyên không đến có thể là nhân vật chính không?"
"Cố Như chính là nhân vật chính xuyên không đến từ mấy chục năm sau, em là kẻ đối lập với cô ấy, cuối cùng anh chết, người nhà cũng không còn ai, em một mình phát điên mua sắm, cuối cùng lưu lạc đầu đường xó chợ, đau khổ đến mức tự cắt mạch máu."
Cắt mạch máu!
Lục Huấn nghẹn lại, mở to mắt nhìn Lê Tinh, căn bản không dám tin: "Không thể nào, sao có thể như vậy được! Đó là giấc mơ của em, bố và mọi người làm sao có thể xảy ra chuyện, còn cả anh nữa, sao anh có thể c.h.ế.t vì kiệt sức, ngày nào anh cũng dậy sớm tập thể dục, sức khỏe tốt hơn ai hết..."
Quan trọng nhất là với tình trạng của Lê Tinh, anh làm sao nỡ bỏ cô lại một mình, vì cô anh cũng sẽ chú ý đến bản thân, chứ không phải làm ngược lại.
"Nhưng Cố Như thật sự là xuyên không mà đến, anh và cô út đều nói cô ấy rất tài giỏi đúng không? Hơn hai năm trước cô ấy chỉ là một công nhân thời vụ của nhà máy in, sao đột nhiên cô ấy lại trở nên lợi hại như vậy?"
"Cô ấy có thể tự vẽ thiết kế, làm ra rất nhiều quần áo đẹp, còn nói tiếng Anh của cô ấy rất giỏi... Nếu Cố Như ban đầu đã lợi hại như vậy, tại sao lúc đó cô ấy không vào thẳng nhà máy may?"
"Còn nữa, tối hôm đó chúng ta nói chuyện, cô ấy nói muốn làm thương hiệu, thương hiệu thời trang nữ Y Mỹ Thi, trước đây trong mơ em cũng mơ thấy, ngoài đời anh và cô út chưa từng nhắc đến chuyện này với em..."
Lê Tinh vừa nói vừa lấy chiếc túi trên ghế sofa, từ bên trong lấy ra một tờ giấy đưa cho Lục Huấn: "Anh xem này, đây đều là những gì em nhìn thấy trong mơ, đều là tương lai của chúng ta, những thứ này, những thương hiệu này là do em có thể tưởng tượng ra được sao?"
"Tuy em thích mua đồ, nhưng trước khi gặp anh tiền bạc của em có hạn, rất nhiều cửa hàng đắt tiền đều không dám vào, nhiều thương hiệu nước ngoài, còn có những chiếc xe sang trọng đó, từ trước đến nay đều là em không quen biết nó, nó cũng không quen biết em, em chưa từng nghe nói đến, nhưng em đều mơ thấy hết, còn rất rõ ràng giống như xem phim vậy, nếu là mơ sao có thể rõ ràng như vậy được?"
Thứ Lê Tinh đưa cho Lục Huấn là những thông tin cô ghi chép lại dựa theo giấc mơ trong những ngày này, những thứ gì sau này sẽ có giá trị, những thứ gì sẽ không có giá trị, còn có kiểu dáng chiếc túi mà Lục Kim Xảo từng cho Cố Như xem, nhãn hiệu trên đó, cô đều vẽ ra hết.